Chương 3: Bị Khiên Lên Xe

Mục Tinh Thần không biết mình đã bị phát hiện, khi tầm mắt Thẩm Ngộ Thành nhìn tới chỗ đang đứng này của cậu, theo bản năng cúi đầu tránh né, cho đến khi bị hệ thống nhắc nhở Thẩm Ngộ Thành đang đi về phía mình, mới ý thức được mình có thể bị phát hiện.

Nhưng… Điều đó sao có thể xảy ra được? Tối hôm qua vội vàng gặp mặt một lần, Thẩm Ngộ Thành làm sao có thể nhớ rõ mình được, hơn nữa cậu vẫn đang ngụy trang, hẳn là không nhận ra đâu nhỉ?

Thấp thỏm mang theo nỗi sợ bị nhận ra, Mục Tinh Thần ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân cao lớn mặt lạnh đang tới gần, cậu sợ tới mức hai chân mềm nhũn, muốn chạy lại không dám. Nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành.

"Kí chủ đừng sợ, nhân vật chính công không nhất thiết đã là tới tìm ngươi, hắn đã gặp qua ngươi một lần, ngươi hiện tại ngụy trang tốt như vậy, sao hắn có thể phát hiện ra ngươi được."

Mục Tinh Thần một chút cũng không được an ủi, cậu có thể chắt chắc trăm phần trăm, Thẩm Ngộ Thành chính là hướng của mình mà đi tới.

Khoảng cách giữa hai người không ngừng rút ngắn, chỉ còn lại hai bước cuối cùng, bên tai Mục Tinh Thần truyền đến thanh âm hoàn thành nhiệm vụ, cậu không chút do dự xoay người bỏ chạy.

Động tác Thẩm Ngộ Thành hơi dừng lại, nhìn bóng lưng hoảng hốt chạy trốn, hắn gần như giận quá hóa cười.

Sinh viên đại học vây xem trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn đột ngột, rất nhanh liền nhìn thấy nam sinh bình thường đeo kính kia, bị nam nhân cao lớn anh tuấn khiêng trên vai nhét vào chiếc xe đắt tiền,chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, mọi người mới đột nhiên hoàn hồn.

"Này? Có chuyện gì vậy?! ”

Có người nhìn về phía thụ chính, cũng sững sờ tại chỗ, "Vừa rồi nhìn Lục Cẩm nói chuyện với người đàn ông kia, còn tưởng rằng đối phương đang tìm hắn. ”

Lục Cẩm chính là nhân vật thụ chính, bị vô số ánh mắt nhìn chăm chú, y có chút xấu hổ vội vàng chạy trốn, trong lòng vừa may mắn vừa mất mát, may mắn là nam nhân anh tuấn kia không truy cứu trách nhiệm của y, mất mát cũng là đối phương không truy cứu trách nhiệm của mình.

Bên trong chiếc xe chạy ổn định, Mục Tinh Thần bị tháo kính áp sát cửa xe, vẻ mặt phòng bị trừng mắt nhìn Thẩm Ngộ Thành, không để ý nguyện vọng của cậu mà cưỡng ép bắt mình lên xe, vừa sợ hãi vừa tức giận, "Anh đây là đang bắt cóc! ”

Hơn nữa cậu nghĩ không ra, rõ ràng nhân vật chính thụ, đứng ngay ở trước mắt, người này sao lại bât cóc mình, một người qua đường chứ? Chẳng lẽ bởi vì tối hôm qua lúc chạy trốn, mình xuống tay, xuống…Làm hạ thể của hắn bị thương?.

Mục Tinh Thần nghĩ đến mặt liền đỏ bừng, tầm mắt cũng không tự chủ được nhìn về phía giữa quần tây Thẩm Ngộ Thành, chỉ nhìn thoáng qua liền nhanh chóng chuyển tầm mắt. Chột dạ không đến một giây, cậu liền thấy hợp tình hợp lý, nếu không phải người này nhất định muốn hôn sờ cậu, thì mình cũng sẽ không làm như vậy!



Nghĩ đến chuyện này, cậu lại thấy tức giận, nghiêng đầu hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Ngộ Thành.

Cầm thú!

Thẩm Ngộ Thành bị ánh mắt tức giận của cậu trừng mà miệng khô lưỡi nóng, nhưng anh vẫn duy trì biểu cảm cười nửa miệng, "Thật sự không biết vì sao bắt cóc cậu? ”

Quả nhiên là vì chuyện đó!?

Mục Tinh Thần mặt đỏ bừng, rồi lại nhịn không được vì mình mà biện hộ, "Tôi cũng không phải cố ý! Ai bảo anh cưỡng hôn tôi, còn sờ, sờ..." Cậu xấu hổ nói không nên lời mấy chữ sờ mông ta, tức giận nói, "Đều là do anh tự làm tự chịu! không thể đổ lỗi cho tôi được! ”

Kỳ thật lúc đến Thẩm Ngộ Thành nghĩ rất nhiều phương pháp trừng phạt con cừu non này, nhưng nhìn gương mặt đỏ bừng thanh tú kia tựa hồ còn không to bằng bàn tay hắn, lại nhìn đôi mắt ẩm ướt thủy sinh động đến cực điểm, từng suy nghĩ biến thành du͙© vọиɠ, từ từ bùng cháy như một con ếch được đun sôi trong nước ấm, mà thủ phạm của nó vẫn không hề hay biết.

Yết hầu của Thẩm Ngộ Thành di chuyển lên xuống, ánh mắt nhẫn nại của anh nhìn xuống vành tai trắng, mượt mà của Mục Tinh Thần, "ngươi làm ta bị thương muốn đoạn tử tuyệt tôn, ta còn không thể trách ngươi sao?"

Khuynh hướng tìиɧ ɖu͙© của hắn là nam, không sai, chính là đoạn tử tuyệt tôn, không tính là nói dối.

Mục Tinh Thần đột nhiên ngẩn đầu lên, trong đôi mắt tràn đầy không dám tin: - Không có khả năng! Tôi không có dùng nhiều sức mà! ”

"Ngươi chắt chắn?"

Mục Tinh Thần bị hỏi ngược lại chính mình cũng không xác định, ánh mắt do dự nhìn về phía đũng quần của Thẩm Ngộ Thành, nhưng mà cậu vừa nhìn qua, đôi chân thon dài của đối phương liền khẽ nhấc lên một chút, che lại bộ phận kín mít.

Cậu có chút hoảng hốt nhìn về phía Thẩm Ngộ Thành ánh mắt đen và sâu, trong lòng cảm thấy áy náy, "Vậy, vậy anh nên đến bệnh viện đi , hơn nữa tôi thật sự không dùng nhiều sức đâu".Câu nói sau kia có vẻ hơi dư thừa,chính cậu còn cảm thấy tức giận, cậu cũng là nam, biết chỗ kia của nam nhân có bao nhiêu yếu ớt, tối hôm qua tại mình hoảng loạn, làm không tốt thật sự đem người bị thương tàn nhẫn.

Thẩm Ngộ Thành nhịn rất vất vả, bất động thanh sắc cong chân ngăn trở bộ vị đã sớm có phản ứng của mình, "Không tin sao? Lại đây, tôi sẽ chứng minh cho cậu xem". Giọng nói ngoại trừ có chút khàn khàn ra, nghe không ra bất cứ vấn đề gì.

Mục Tinh Thần dán vào cửa xe do dự một lát, vẫn là rối rắm hướng Thẩm Ngộ Thành dịch đến, lẩm bẩm, "Cái này sao mà chứng minh được? Khi bàn tay xinh đẹp và mảnh mai đó nắm lấy tay cậu,cũng không có tâm tư nhìn nhiều, hiện tại trong lòng cậu rất loạn, sợ thật sự làm bị thương đến chỗ đó của Thẩm Ngộ Thành sau này không cứng lên được.



"Hệ thống, nếu nhân vật chính tấn công không được. Tôi phải làm gì đây? ”

Hệ thống: "......" Đứa nhỏ ngốc, quả nhiên vẫn chết vẫn còn quá sớm.

Thẩm Ngộ Thành rũ mắt nhìn bàn tay vừa trắng vừa mềm trong lòng bàn tay, đưa đến đũng quần mình, "Tự mình nhìn xem có hỏng không".

Mục Tinh Thần không nhận được câu trả lời của hệ thống vốn còn có chút hoảng hốt, thẳng đến khi sờ trúng vật cứng rắn cách một lớp quần đâm vào lòng bàn tay cậu, mới phản ứng lại mình bị lừa. Tức giận giãy dụa muốn rút tay về, lại bị bàn tay to của nam nhân gắt gao đè lại, mà Thẩm Ngộ Thành bởi vì động tác giãy dụa của cậu sảng khoái đến cực điểm, trong con ngươi đen sẫm bị dục hỏa đáng sợ tràn ngập.

Ánh mắt Mục Tinh Thần tức giận đỏ lên, "Dừng xe —— ư.. ! ”

Thẩm Ngộ Thành chưa bao giờ là người có du͙© vọиɠ nặng nề, nhưng giờ phút này, anh đang liếʍ môi và đầu lưỡi người trong ngực, cảm giác tê dại khó tả truyền khắp tứ, chi. Hận không thể nuốt trọn người vào bụng, giống như cự long nhìn thấy bảo bối, ngậm lấy cái lưỡi mềm mại ngọt ngào đó vào miệng liên tục cẩn thận liếʍ láp.

Mục Tinh Thần còn chưa kịp yêu đương đã chết, làm sao trải qua nụ hôn vừa gợϊ ȶìиᏂ vừa kí©h thí©ɧ như vậy, ngoại trừ lúc mới bắt đầu còn giãy dụa hai cái, rất nhanh đã bị hôn choáng váng quên cả phản kháng, thoải mái nhỏ giọng hừ hừ, Thẩm Ngộ Thành hận không thể lập tức lột quần mình, đem thứ cứng rắn đến phát đau của mình cắm vào trong cái động mật ngọt ngào kia.

Tiếng nước môi răng giao triền kéo dài hai ba phút trong xe kín, Thẩm Ngộ Thành hít một hơi lùi lại, tầm mắt đảo qua đôi mắt mờ mịt lại mang lại xuân ý, cúi đầu liếʍ nước bọt tràn ra từ khóe miệng Mục Tinh Thần khi vừa hôn môi.

Liếʍ đến cổ, Thẩm Ngộ Thành bị cổ áo chặn lại, nhíu nhíu mày, đem người còn đang trong mờ mịt kéo vào trong ngực ôm chặt, theo cái cổ trắng nõn nhẵn nhụi kia liếʍ lên trên, hung ác ngậm lấy vành tai mượt mà nặng nề hít một cái.

"Hừm..." Mục Tinh Thần lẩm bẩm không ngừng, hai tay bị kí©h thí©ɧ nắm chặt áo khoác âu phục đắt tiền của Thẩm Ngộ Thành, cuối cùng cũng từ từ tỉnh dậy khỏi trạng thái choáng váng vì nụ hôn của Thẩm Ngộ Thành, chống lại đôi mắt sâu thẳm như biển kia, còn chưa kịp phát ra âm thanh, miệng lại bị hung hăng chặn lại, đầu lưỡi bá đạo không thể cự tuyệt luồn sâu vào trong miệng.

Cậu mềm nhũn thắt lưng bị vòng tay của nam nhân bá đạo khống chế ôm vào trong ngực, trong đầu giống như nổ tung pháo hoa.

Được rồi, thật thoải mái.

Còn có một tia lý trí đang nhắc nhở cậu không thể dây dưa với nam chính công, cậu muốn đẩy Thẩm Ngộ Thành ra, hai tay lại mềm nhũn căn bản không nhấc lên được, tất cả những cuộc giãy dụa nhẹ nhàng tựa hồ đều biến thành câu dẫn muốn cự tuyệt còn nghênh đón. Ít nhất Thẩm Ngộ Thành cho rằng như vậy, hắn cũng quả thật bị quyến rũ dục hỏa đốt thân.

Lần thứ hai bị thân mơ mơ màng màng, Mục Tinh Thần nghe được một tiếng vang nhỏ, tựa hồ là thanh âm cửa xe đóng lại. Cậu không có cơ hội suy nghĩ nhiều, bởi vì người ôm cậu bắt đầu không thể thỏa mãn khi chỉ tiếp xúc thân mật giữa môi và răng, bàn tay vừa rồi ôm chặt eo cậu đã chui vào trong quần áo, như có ngọn lửa đang chuyển động trên da mình.