Chương 23: Thế giới 2: Tận thế

Mục Tinh Thần không phải dị năng giả, không nghe thấy lời bọn họ nói trong bếp, nhưng vẫn biết chắc chắn bọn họ cho rằng mình kiếm cớ không giúp, cậu bất đắc dĩ nhìn lom lom chân mình: Thật sự không phải kiếm cớ đâu, quả thật chân không cách nào chạm đất mà!

Mục Tinh Thần bị hiểu lầm hết đường chối cãi, không tin nên lần nữa thử giẫm chân xuống mặt đất, kết quả là thật sự bị một lực lượng vô hình một mực ngăn cản, thậm chí còn đẩy hai cái đùi của cậu một lần nữa chen về lại ghế salon, biến cậu thành tư thế cuộn mình.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!

"Anh Phó."

"Ngậm miệng."

Mục Tinh Thần thành thật ngậm miệng, hơi bất an dùng tay đυ.ng đυ.ng chân mình, không cảm giác có chỗ nào kì lạ nhưng lực lượng kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Dị năng hệ tinh thần cực kỳ hiếm, hiện tại tận thế mới bùng phát hơn một tuần, những người sống sót căn bản không hiểu rõ dị năng hệ tinh thần, tất nhiên không biết giờ phút này tinh thần lực của một dị năng giả hệ tinh thần đang tuân theo suy nghĩ trong lòng chủ nhân, vững vàng giam cầm nhóc hàng xóm thơm mềm bên cạnh mình.

Tinh thần lực quấn quanh chân nhóc hàng xóm trung thực truyền lại xúc cảm cho chủ nhân, vừa mềm vừa non vừa trơn.

Khóe môi Phó Tẫn mím thành một đường thẳng tắp không vui, thái dương nhảy thình thịch, hắn muốn thu hồi tinh thần lực đáng chết về nhưng vô dụng, hoàn toàn vô dụng. Bất kể hắn cố gắng thế nào, tinh thần lực gần như hoàn toàn đại biểu cho tiềm thức của hắn, vẫn như cũ mà thân mật quấn quanh người nhóc hàng xóm.

Trong lòng Mục Tinh Thần hơi sợ hãi, vì thái độ của Phó Tẫn mà không dám nói chuyện với hắn, cực kỳ đáng thương làm ổ trên ghế sô pha không dám động, yên lặng nhìn Phó Tẫn mới mấy giây ngắn ngủi đã đổi vài tư thế ngồi.

"Anh ấy, anh ấy bị bệnh trĩ hả?"

Hệ thống: "?" Trong đầu ký chủ đang suy nghĩ gì vậy???

Thành phố đã cúp điện từ lâu, màn đêm hoàn toàn buông xuống, toàn thành phố đều chìm vào một vùng tăm tối. Giờ phút này trong nhà chỉ có phòng bếp đang xào rau bên kia còn có chút ánh lửa, trong phòng khách là một mảnh den kit.

Trong phòng khách chỉ còn lại ba người, chỉ có Mục Tinh Thần không nhìn thấy gì nên cũng không biết khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông ngồi cạnh mình giờ đã âm trầm đến độ có thể ra ngoài chém người ta, mà kẻ cầm đầu hết lần này đến lần khác vẫn là tinh thần lực của hăn.

Trong nhà có tổng cộng bảy người, sáu người là dị năng giả không sợ lạnh, Mục Tinh Thần chen cùng Phó Tẫn trên một cái ghế salon bị đông cứng đến run cả răng, muốn trở về phòng lấy cái khăn ra đắp, nhưng chân vừa giẫm xuống đất liền bị tinh thần lực của Phó Tẫn bao bọc đẩy về.

Vẫn không có cách nào rời khỏi ghế sô pha, Mục Tinh Thần vừa lạnh vừa sợ, cảm nhận sự tồn tại của người đàn ông bên cạnh, lại nghĩ đến cảnh cáo trước đây không lâu của Phó Tẫn, cậu không dám ngang nhiên tới gần, chỉ có thể tủi thân núp ở xa, không có dũng khí nhờ hắn giúp.

Phó Tẫn xốc mí mắt lên, mặt không cảm xúc "nhìn" tinh thần lực của mình ra sức đẩy nhóc hàng xóm tới, bọc lấy hai cái tay lạnh buốt luồn vào trong áo khoác của hắn, mang theo khí lạnh dán lên eo, ngay cả hắn cũng bị đông cứng.

Sao tay lạnh thế?

Bị ép sát Phó Tẫn, hai tay Mục Tinh Thần dán lên eo Phó Tẫn sợ ngây người, muốn rút về nhưng không được, trong giọng nói gấp gáp chứa một tia nghẹn ngào: "Anh Phó, không, không phải em, có thứ gì đẩy em tới, em không cố ý."

Phó Tẫn nhíu mày im lặng nửa phút, cảm nhận tinh thần lực đáng chết không chịu nghe lời của mình, ý đồ đẩy nhóc hàng xóm đến bên cạnh hắn, không nhịn được đứng dậy: "Đợi ở đây."

"Vâng."

Phó Tẫn về phòng cầm tấm thảm dày lên, mặt mũi tràn đầy bực bội ném cho Mục Tinh Thần sau đó ngồi xuống cái ghế đối diện Chu Hiểu Diệp. Nhưng hắn vừa ngồi xuống đã thấy phía kia có bé hàng xóm nhỏ ôm tấm thảm hoảng sợ đứng lên, lảo đảo nghiêng ngả đi về phía này.

"..." Đệt.

Mục Tinh Thần bị ép xuống ghế salon đơn đi đến trước mặt Phó Tẫn. Lần này cậu thật sự muốn khóc, trên hàng lông mi cong vênh như hai phiến quạt nhỏ phủ nước mắt. Lúc bị dùng sức thúc đẩy vào trong ngực Phó Tẫn, sợ hãi trước đó chưa từng có bao phủ cậu: "Anh Phó! Có, có mấy thứ bẩn thỉu! Thật sự có mấy thứ bẩn thỉu!"

Được nhóc hàng xóm thơm thơm mềm mềm "chủ động" ôm ấp yêu thương, trong lòng Phó Tẫn vốn đã không được bình thường, giờ ngửi mùi hương thơm ngát thuộc riêng về nhóc hàng xóm, du͙© vọиɠ vừa giảm đi của hắn lại lặng lẽ ngóc dậy.

Hắn bực bội muốn lôi tinh thần lực về, nội tâm vặn vẹo điên cuồng: "Buông cậu ấy ra, tôi không có hứng thú với cậu ấy!"

Mặt mày Phó Tẫn âm trầm, tự đánh nhau với tinh thần lực của mình. Bé hàng xóm nhỏ bị đẩy qua đẩy lại càng gần, cuối cùng cả thân hình đã đáng thương ngã vào trong ngực hắn. Hai tay cậu lạnh buốt cũng bị tinh thần lực nhét vào trong quần áo, dính vào cơ bụng săn chắc của hăn.

Nếu không mặc quần áo dày như vậy, chỉ sợ giờ phút này người trong ngực sẽ phát hiện hạ thân hắn không bình thường.

Du͙© vọиɠ dâng cao càng giống như đang cười nhạo hắn mới hét lên câu kia trong lòng "Tôi không có hứng thú với cậu ấy".

Mục Tinh Thần vội vàng lùi về sau một chút, kéo dài khoảng cách với Phó Tẫn, vừa sợ hãi vừa khó xử nhỏ giọng gọi: "Anh Phó."

Phó Tẫn không thể lay chuyển được tinh thần lực của mình nên sắc mặt càng khó coi, bàn tay cách áo khoác lông thật dày đặt trên lưng Mục Tinh Thần, bỗng nhiên lạnh giọng hỏi: "Cậu xịt nước hoa à?"

"A?" Mục Tinh Thần thoáng sửng sốt rồi mới phản ứng được Phó Tẫn hỏi chuyện gì, sợ hãi và mờ mịt chiếm cứ trong mắt, cậu lắc đầu: "Không xịt nước hoa."

Không xịt nước hoa sao lại thơm như vậy?

Thị lực của Chu Hiểu Diệp không bị ảnh hưởng trong bóng tối, yên lặng nhìn hai người thân mật ôm nhau. Mặc dù đã có chút suy đoán về quan hệ của hai người họ nhưng lúc tận mắt thấy vẫn khó mà tin được, hắn luôn cảm thấy người mạnh mẽ tính cách quái gở lạnh lùng giống Phó Tẫn, một nửa kia không nên là Mục Tinh Thần - trừ ngoại hình đẹp còn lại chẳng có gì.

Mắt thấy hai người dán sát như sắp hôn nhau, Chu Hiểu Diệp lúng túng đứng dậy: "Tôi xuống bếp phụ."

Mục Tinh Thần nhìn sang hướng âm thanh, chỉ mơ hồ nhìn thấy có bóng người đứng lên, cậu quay đầu nhìn chằm chằm vị trí đôi mắt Phó Tẫn, mặt mũi xị xuống thành đường cong uất ức: "Anh Phó, thật sự có mấy thứ bẩn thỉu."

"..." Phó Tẫn bực bội dùng chăn lông dày quấn lên Mục Tinh Thần, trong giọng nói xen lẫn một tia tức giận: "Không phải mấy thứ bẩn thỉu."

"Nhưng mà..."

"Ngậm miệng."

Mục Tinh Thần đành phải ngậm miệng, ngại giọng điệu Phó Tẫn không tốt nên cậu rất khó xử trong hai phút đầu ngồi trên đùi hắn. Hai phút sau, phát hiện hình như người đàn ông không có ý bảo cậu đi xuống, thế là cậu có ý tưởng khác.

"Anh Phó em nói một câu thôi." Mục Tinh Thần nhanh chóng nói, trước khi Phó Tẫn mở miệng bèn nhỏ giọng hỏi: "Em có thể dựa vào vai anh không?"

Một lúc lâu không nghe thấy Phó Tẫn trả lời, Mục Tinh Thần cho rằng hắn không vui, cậu thất vọng mím môi thành thành thật thật duy trì khoảng cách giữa cơ thể. Lưng eo thẳng tắp như bị phạt ngồi trên đùi cứng rắn của người đàn ông.

Mục Tinh Thần không nhìn thấy nhưng Phó Tẫn thấy rõ ràng tất cả phản ứng của cậu, trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc càng buồn bực hơn.

Tên nhóc này, buổi sáng còn nói với người khác là hắn không từ chối chính là đồng ý, giờ đã quên mất rồi?

Không đợi Phó Tẫn làm gì, tinh thần lực thân mật quấn quanh Mục Tinh Thần, thuận theo nội tâm của chủ nhân dùng sức sẩn nhóc hàng xóm thơm mềm vào ngực Phó Tẫn.

"A" Mục Tinh Thần bị dọa hét một tiếng, mặt lạnh buốt dán lên cái cổ nóng hừng hực của Phó Tẫn, âm thanh sợ hãi nhỏ đi: "Anh Phó, em, em lại bị đẩy."

Hơi thở lúc nhóc hàng xóm lúc nói chuyện đều phả vào cổ, gáy cũng bị hàng lông mi cong vểnh kia lướt qua. Cơn ngứa tê tê dại dại nhanh chóng lan tràn, Phó Tẫn chật vật nghiêng đầu, bàn tay ấn eo Mục Tinh Thần không tự chủ dùng sức, muốn dùng nhiều sức hơn ấn người xuống phía dưới háng đang phản ứng mãnh liệt.

Đêt.

Nhận ra ý nghĩ âm u trong lòng mình, ánh mắt Phó Tẫn nặng trĩu dọa người, lập tức vươn tay chuyển mặt Mục Tinh Thần sang một bên, không cho cậu tiếp tục dùng hơi thở nóng hổi quyến rũ hắn.

Mục Tinh Thần dựa gáy lên cổ Phó Tẫn, co lại trong ngực hắn, đầu tựa lên bả vai hắn. Khí lạnh khắp người được ấm áp nhanh chóng xua tan, cậu thoải mái nheo mắt lại, bởi vì mặc khá dày mà không phát hiện bàn tay trên lưng không biết từ khi nào đã dời xuống eo.

Phó Tẫn hoàn toàn không có cách nào khống chế hành vi, hắn lạnh mặt, cách quần áo thật dày sờ soạng nhóc hàng xóm mấy lần, lần sờ này chẳng những không thể tiêu tan du͙© vọиɠ bừng bừng xuống, ngược lại tà hỏa càng nhiều hơn.

Ngón tay thon dài nóng bỏng vén áo khoác lông dày nặng lên, mắt thấy chúng sắp luồn vào trong quần áo.

"Có thể ăn cơm rồi."

Trong bóng tối, ánh mắt của Phó Tẫn lạnh lùng quét về phía Lâm Nhuyễn đang bưng đồ đi tới, mặt không biểu cảm nhanh chóng lấy cái tay sắp luồn vào trong quần áo Mục Tinh Thần ra, vỗ vỗ eo nhóc hàng xóm: "Xuống thôi." Giọng nói vẫn lạnh như thế nhưng nếu nghe cẩn thận sẽ phát hiện lúc hắn nói hai từ này, thật ra giọng nói hơi khàn khàn.

Mục Tinh Thần ấm áp không nỡ xuống, hai tay dán vào cơ bụng Phó Tẫn chậm rãi bò lên l*иg ngực người đàn ông, nắm lấy áo sơ mi không dày, mềm giọng nũng nịu: "Lạnh quá, có thể không xuống không?"

Sức lực hai cái tay chậm rãi xê dịch trên người không khác gì vuốt ve, thái dương Phó Tẫn nhảy thình thịch, hắn vươn một tay luồn vào trong áo lấy hai cái tay đang dán chặt l*иg ngực mình ra, bực bội gầm nhẹ: "Đã bảo cậu không được động tay động chân!"