Thực ra nhìn tình hình trong điện có thể thấy chùa Cô Nương thực sự rất đông đúc, nhiều du khách khi rời đi đều tiện thể mang theo một vài vật nhỏ, trong đó có một tỷ lệ không nhỏ là thỉnh tượng thần nhỏ mang về.
Tỷ lệ thỉnh thần này có phải là quá cao không?
Thông thường không phải chỉ mua một tấm bùa hoặc vòng tay là đủ sao?
Trong lòng Lý Vân hơi băn khoăn, nhưng không hiểu về những chuyện này, có lẽ đó là điều bình thường chăng?
Lộc Duy thì càng không hiểu gì về tín ngưỡng.
Cô nhìn mọi người không ngần ngại bỏ tiền hương khói vào hòm công đức và hào phóng mua các sản phẩm liên quan, trong lòng nảy sinh một ước muốn.
Mua hương tất nhiên là không thể, thà cô bỏ tiền ra để ngồi thêm một lần cáp treo còn hơn.
Cô theo sau những người thắp hương, đến lượt mình, cô bắt chước theo họ, dùng tay thay cho nén hương, chắp hai tay lại đầy thành kính: “Xin cho con thay ngài ngồi ở trên đó nhé.”
Lộc Duy có chút thèm muốn vị trí đó.
Lý Vân vốn chỉ mang tâm trạng của du khách đi tham quan, nhưng đúng lúc này, cô ấy như thấy khóe miệng của tượng thần trang nghiêm đang hạ xuống!
Giữa ban ngày ban mặt, điều này làm cô ấy toát mồ hôi lạnh.
Lý Vân theo phản xạ chà xát mắt, nhìn kỹ lại: Tượng thần vẫn đang mỉm cười.
Vừa rồi có lẽ chỉ là ảo giác của cô ấy thôi.
May mà cô ấy không thốt lên thành tiếng, nếu không thật mất mặt.
Lý Vân không thể không nghĩ: Quả nhiên con người không thể thường xuyên thức khuya, thức khuya làm mắt mờ. Lúc ngồi cáp treo cũng vậy, bây giờ nhìn tượng thần lại thế này.
Nhưng có thể vừa rồi đã làm Lý Vân hoảng sợ, mặc dù bây giờ nhìn tượng thần vẫn bình thường, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy bầu không khí ở đây có một cảm giác rờn rợn khó tả.
Vì vậy khi Lộc Duy quay lại, Lý Vân lập tức muốn ra ngoài ngay.
Nhưng một nhân viên đã chặn đường họ và bắt đầu chào hàng: “Hai vị cư sĩ xin dừng bước, tôi thấy ấn đường của hai người biến thành màu đen, tốt hơn là thỉnh một tượng thần về, Nương Nương sẽ phù hộ cho các vị.”
Bình thường nghe những lời như thế này, chắc chắn Lý Vân sẽ không để ý. Nhưng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, Lý Vân lại hơi hoảng hốt lấy điện thoại ra chuẩn bị thanh toán...
Lúc này, đột nhiên Lộc Duy nắm lấy tay cô ấy.
Cô rất nghiêm túc nói với nhân viên: "Là vì thức khuya nên ấn đường mới có màu đen thôi."
Nói xong cô lại quay đầu nói với Lý Vân: "Thỉnh tượng thần không bằng uống melatonin hiệu quả hơn."
Đừng nhìn Lộc Duy có vẻ như chẳng hiểu gì, thực ra cô rất thông minh (ít nhất cô tự nghĩ vậy). Ở cùng với Lý Vân một lúc, cô đã nhận ra Lý Vân không tin vào những thứ này.
Lộc Duy không hiểu tại sao Lý Vân không tin nhưng lại lấy tiền ra mà không do dự, có lẽ đó là một kỹ thuật bán hàng cao siêu, không lạ gì khi chùa Cô Nương lại phát triển mạnh mẽ như vậy. Nhưng cô cảm thấy mình cần khuyên Lý Vân tiêu dùng hợp lý, vừa rồi Lý Vân cũng đã dạy cô nhiều kiến thức nhỏ mà?
Bị Lộc Duy làm gián đoạn, Lý Vân giật mình, tỉnh táo lại.
Cô ấy biết rõ mình không cần thứ này, chỉ là một phút bốc đồng thôi, nhưng chính sự bốc đồng này khiến cô ấy càng thêm sợ hãi. Lý Vân không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa!
Nhưng nhân viên đó như không muốn để con mồi béo bở chạy mất. Anh ta mỉm cười nhìn Lộc Duy: "Cư sĩ, trước mặt Nương Nương mà nói đùa như vậy, Nương Nương sẽ nghe thấy đấy. Vừa rồi cô rất thành kính, chắc cô hiểu mà."