Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Thật Sự Chỉ Muốn Dưỡng Lão

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khi Phó Tử Trảm mạnh mẽ cho Chẳng Ra Gì Cả thiết lập có tính tự ti thì mấy khách mời khác cũng lục tục tới.

Lần lượt là diễn viên Toàn Tuấn Ngộ cùng chú Corgi Ái Tâm của anh ấy, diễn viên Khổng Sương cùng với chú chó phốc sóc Khổng Tiểu Tiểu của cô ấy, rapper Trâu Nhược Lâm cùng với anh chó berger Đức Cao Phú Soái của cô nàng.

Một hàng sáu người và sáu chú chó, còn có một đống rương hành lý chen đầy phòng khách, vốn là một nơi cũng khá tinh xảo thông thoáng lại trở nên cực kỳ chen chúc náo nhiệt.

Người đến cuối cùng Trâu Nhược Lâm còn đang đánh giá xung quanh, trong giọng nói mang theo sự tán thưởng: “Đây là nơi chúng ta phải ở chung trong thời gian tới à? Thật là mong chờ đấy, mọi người đã đi xem phòng chưa?”

Đương nhiên đều chưa đi xem, thời gian bọn họ đến trước sau cũng không kém nhiều lắm, còn chưa kịp đi xem.

Ít nhất Phó Tử Trảm cho là như vậy, nhưng hiển nhiên điều hắn nghĩ thì chỉ là hắn nghĩ vậy thôi.

Tưởng Khang nhanh chóng tiếp lời: “Tôi tới sớm, đã đi xem một chút, hình như không đủ phòng.”

Ít nhất không được đến mức một người một phòng.

Mọi người đều là người trưởng thành không quen thuộc với nhau cho lắm, ở cùng một phòng thì có quá nhiều chỗ cần phải nhường nhịn, không chừng trong lúc cọ xát rất có thể sẽ xảy ra chuyện gì xấu. Lập tức đã có người bắt đầu lo lắng.

Chỉ là còn chưa kịp nói cái gì, Khúc Kiên Thành ngồi ở giữa một đống camera lại vỗ vỗ tay.

Sáu người yên tĩnh lại.

Nhìn vào Khúc Kiên Thành không biết lấy ra một phong thư từ chỗ nào: “Được rồi, chương trình 《 một người một chó 》 của chúng ta chính thức bắt đầu, đây là thẻ nhiệm vụ của mọi người.”

“Thẻ nhiệm vụ?”

“Còn có nhiệm vụ hả? Trước đó không nói mà.”

Phần bình luận cũng đang thảo luận…

【 Luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy 】

【 Mọi người đều biết thật ra đạo diễn Khúc là kẻ biếи ŧɦái 】

【 ha ha ha phía trước, hẹn gặp ở ID tiếp theo nha 】

【……】

Trong sáu người ở đây, có tuổi lớn nhất chính là Toàn Tuấn Ngộ, anh ta nghi hoặc tiến lên nhận lấy phong thư, mấy cái đầu đều chụm lại với nhau, sau đó thì nhìn thấy bên trong phong thư có…

Sáu tấm vé máy bay, điểm đến trên vé máy bay là thành phố Bình Tây.

“…”

Khoé mắt của Phó Tử Trảm giật một cái.

Biết chơi ghê ~

Toàn Tuấn Ngộ biết rõ còn hỏi: “Vé máy bay là có ý gì vậy?”

Khúc Kiên Thành tốt bụng giải đáp: “Có nghĩa là nơi này không phải địa điểm chúng ta ghi hình đó, được rồi, giờ thì mở vali của mọi người ra, không cho phép mang theo đồ ăn vặt và đồ chơi gì đó, đồ của chó thì có thể mang, thu dọn xong thì chúng ta sẽ xuất phát đến sân bay.”

Tưởng Khang kháng nghị: “Đạo diễn Khúc, lúc trước anh cũng không nói là phải đến nơi khác mà.”

Khúc Kiên Thành tỏ vẻ theo lẽ thường tình: “Cậu cũng có hỏi đâu, được rồi, động tác nhanh lên một chút, chung cư này chỉ thuê trong hai tiếng thôi, quá thời gian thêm tiền thì mọi người tự chia nhau nha.”

“……”

Mọi người thở ngắn than dài, giận mà không dám nói gì.

Khu bình luận lại náo nhiệt phi phàm.

【 ha ha ha chỉ thuê hai tiếng thôi à, nghèo như vậy sao? 】

【 Mọi người đều biết, đạo diễn Khúc không chỉ biếи ŧɦái còn rất keo 】

【 Phía trước đổi một ID khác nhanh vậy à 】

【 Thành phố Bình Tây, đó không phải là một thành phố nhỏ tuyến 38 à 】

【 Người Bình Tây không phục cái này đâu nha, ít nhất là tuyến 37 đấy nhá! 】

【 Quả thật cạn lời, vì sao không nói sớm, làm cái này cũng chẳng buồn cười 】

【 Không muốn xem thì mời góc trái phía trên, bên đó có cửa 】

……

Khi bình luận ồn ào đến túi bụi, các khách mời thở ngắn than dài đã lục tục mở vali ra.

Bên trong đúng là rực rỡ muôn màu cái gì cũng có, tiếng cười nói không ngừng.

Phó Tử Trảm đứng ở ngoài cùng, đang mắt to trừng mắt nhỏ với Chẳng Ra Gì Cả, hắn vừa mới search xem thành phố Bình Tây là nơi nào.

Tốt lắm cơ, so với huyện Đà Bình thì cũng là trình độ tám lạng nửa cân, 50 bước cười 100 bước ấy.

Một người một hệ thống trong lúc nhìn nhau đều thấy được hạn hán lời trong mắt đối phương.

Phó Tử Trảm thở dài, “Vì sao vòng một vòng lại phải về nơi xuất phát?”

Chẳng Ra Gì Cả an ủi: “Nghĩ thoáng một chút, ít nhất lần này có tiền.”

“Lúc trước xuyên đến mạt thế, không phải anh cũng thích ứng tốt đấy à?”

“Cái đó giống việc này à? Đó là nhiệm vụ, bây giờ ta đã về hưu, vì sao còn phải chịu tội!”

Chẳng Ra Gì Cả: “……”

Đề tài này mà còn tiếp tục nói nữa thì sẽ thật sự phải về khởi điểm lúc ban đầu, nó thông minh lựa chọn câm miệng.

Một người một hệ thống này giao lưu không tiếng động, tất nhiên là người khác không nghe thấy, đạo diễn Khúc ở bên kia thúc giục: “Không mở vali ra tự giác một chút à.”

Phó Tử Trảm đón nhận ánh mắt của Khúc Kiên Thành, rất tự giác tự khai báo: “Tôi không có gì phải sắp xếp.”

Đạo diễn Khúc không dao động.

Phó Tử Trảm thở dài: “Tôi còn có thể lừa đạo diễn chắc?”

Khúc Kiên Thành tiếp tục không dao động: “Tôi chỉ tin tưởng hai mắt của mình.”

Phó Tử Trảm bất đắc dĩ, đi qua nhấc lấy vali của mình ra, giữa người với người thật là một chút tín nhiệm cơ bản cũng không có.

Có chuyện như vậy, sự chú ý của năm người còn lại lập tức tập trung vào người Phó Tử Trảm, đám đông nhìn chăm chú vào vali được chậm rãi mở ra.

Camera cũng nhân cơ hội nhắm ngay vị trí kia, chỉ thấy quần áo bên trong được gấp lại gọn gàng.

Phó Tử Trảm đẩy hai cái: “Tôi đã nói là không cần sắp xếp rồi.”

Trang Quần đứng gần Phó Tử Trảm, giọng nói mang theo vẻ không thể tưởng tượng: “Cậu chỉ mang chút xíu như vậy thôi à? Không mang đồ ăn cho Chẳng Ra Gì Cả hả?”

“Tôi ăn cái gì thì nó ăn cái đó.”

Trên thực tế, trí tuệ nhân tạo cũng không cần ăn cơm.

Trang Quần tiếp tục khó mà tưởng tượng nổi: “Đồ dùng cũng không mang à?”

Anh ta thì chỉ riêng mấy thứ trang sức nhỏ rồi nơ bướm gì đó thôi cũng đã mang theo gần nửa cái vali rồi.

Phó Tử Trảm đối đáp trôi chảy: “Con trai nhà nghèo nuôi thả là được.”

Trong khi mấy minh tinh cảm thán, Tưởng Khang cầm lấy một cái bát bằng sắt từ trong một góc: “Đây còn không phải là mang theo một cái bát ăn cơm à? Bát ăn cơm của Chẳng Ra Gì Cả nhà cậu to thật đấy.”

Phó Tử Trảm liếc nhìn một cái, giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Đó là của tôi.”

Tưởng Khang: “…”

Mọi người: “…”

“Của… cậu?”

Phó Tử Trảm lấy lại bát từ trong tay Tưởng Khang: “Tôi tưởng là mọi người đều tự mang bộ đồ ăn của mình.”

Biểu cảm của Tưởng Khang có hơi một lời khó nói hết: “Mang thì có mang, nhưng…”

Câu nói kế tiếp anh ta không nói ra, sợ làm tổn thương lòng tự trọng của thiếu niên.

Thật ra điều anh ta muốn hỏi hơn chính là, cái bát này là đồ của niên đại nào, chắc không phải tuổi của nó còn lớn hơn cả chủ nhân đâu nhỉ.

Dường như Phó Tử Trảm không chú ý đến biểu cảm của Tưởng Khang, mang vẻ mặt tự nhiên lấy lại bát.

Lúc ấy hắn mang theo thuần túy là bởi vì hình mẫu đơn ở trên đó thoạt nhìn rất phú quý, biết đâu lại mang đến tài vận.

Đây là thứ duy nhất trong nhà nhìn có vẻ may mắn. Nhìn nguyên chủ mà xem, không phải xuyên thành con trai của nhà giàu số một rồi à.

Thật ra lúc ghi hình tiết mục hắn cũng không muốn tự mang bộ đồ ăn, tính sạch sẽ cũng không nghiêm trọng như thế, nhưng mà cũng không thể ném thứ đồ này lại khách sạn chứ.

Lúc trước mang những gì đi, bây giờ tất cả đều ở trong vali.

Một hồi kiểm tra vali đến đây là kết thúc, còn Phó Tử Trảm thì không cần lấy gì ra hết.

Các khách mời còn lại hoặc nhiều hoặc ít đều lấy ra không ít đồ ăn vặt và đồ chơi để trợ lý nhà mình mang về, hợp đồng đã ký, không tình nguyện cũng phải biến thành tự nguyện.

Đạo diễn Khúc ở ngồi ở đằng kia thúc giục như ông lớn: “Được rồi, sắp đến thời gian rồi, có thể xuất phát đến sân bay.”

Lúc này dường như mọi người mới đột nhiên nhớ ra một vấn đề khác: “Chó thì làm sao đây?”

Chúng nó lại không thể lên máy bay.

Trang Quần ôm Một Vạn nhà anh ta, rất là lo lắng: “Đúng vậy, chúng nó đi như thế nào?”

Công chúa nhỏ được cưng chiều từ bé đến lớn không chịu nổi bôn ba.

Trừ Phó Tử Trảm, lúc này ánh mắt của năm người nhìn Khúc Kiên Thành rất giống như là đang nhìn một tên buôn người, mà chó cưng của bọn họ sắp bị bọn buôn người mang đi chịu khổ.

Biểu cảm lo lắng và đau lòng cũng sắp tràn ra khỏi màn hình.

Đầu Chẳng Ra Gì Cả lắc qua lắc lại, trong đầu Phó Tử Trảm vang lên âm thanh máy móc: “Anh không lo lắng cho ta một chút nào sao?”

Phó Tử Trảm cúi đầu: “Mi cần phải lo lắng?”

Chẳng Ra Gì Cả: “Không cần, nhưng anh có thể tỏ vẻ một chút mà.”

Phó Tử Trảm xoa đầu chó của golden: “Đã bảo mi không có việc gì thì đừng có lướt xem mấy cái tiểu thuyết ngôn tình đó.”

Chẳng Ra Gì Cả không phục: “Ta đang tìm hiểu văn hoá thế giới này.”

“Ồ, vậy vừa hay trên đường đi nhàm chán mi có thể tiếp tục tìm hiểu.”

“……”

Một hồi giao lưu đến đây là kết thúc.

Bên kia Khúc Kiên Thành bị năm người nhìn mà không hoảng hốt chút nào: “Sẽ có xe chuyên dụng đưa chúng nó đi, cũng sẽ có nhân viên chuyên nghiệp chăm sóc trên đường.”

Ngụ ý, anh ta vẫn rất có lương tâm.

Mọi người lo lắng cũng không có cách nào, chỉ có thể lưu luyến không rời tạm biệt với đám con lắm lông nhà mình.

So sánh với người khác khó buông khó bỏ, Phó Tử Trảm bên này bình tĩnh thật sự là kỳ lạ, Chẳng Ra Gì Cả đã đứng ở bên cạnh nhân viên chuyên nghiệp, rất là ngoan ngoãn.

Khúc Kiên Thành hỏi không có ác ý: “Tiểu Phó cậu không có gì muốn dặn nó sao?”

……

Cũng đã nói như vậy rồi, Phó Tử Trảm chỉ có thể tiến lên, ngồi xổm trước mặt Chẳng Ra Gì Cả: “Mi có cái gì muốn dặn ta không?”

Chẳng Ra Gì Cả: “……”

Mọi người ở đây: “……”

Cậu không cảm thấy nói ngược rồi à?

Phó Tử Trảm cầm lấy chân trước của chó: “Được, ta biết rồi.”

Chẳng Ra Gì Cả: “……”

Anh biết cái gì, ta còn chưa nói gì hết mà.

Nó nên phối hợp với diễn xuất của ký chủ nhà nó, rất muốn lựa chọn vờ như không thấy.

Khúc Kiên Thành cười ha ha: “Chẳng Ra Gì Cả nhà cậu dặn cậu cái gì thế?”

Phó Tử Trảm nghiêm trang: “Mấy lời Chẳng Ra Gì Cả dặn dò, khó mà nói.”

“???”

Vè đọc nhịu bản mới gì sao?

Phó Tử Trảm vô cùng thần bí nói một đoạn vè đọc nhịu bản mới xong, năm đôi không nỡ rời ra ở bên kia không thể không chia lìa, không đi nữa thì quá thời gian thuê rồi.

Chỉ thuê hai tiếng, không phải chỉ nói chơi thôi.

Trang Quần giống như cha già gả con gái đi vậy, dặn dò người phụ trách kia rất tỉ mỉ.

Ngược lại hai vị khách mời nữ khác lại tiêu sái ngoài ý muốn, đặc biệt là Trâu Nhược Lâm, Phó Tử Trảm nhàm chán quan sát, chỉ có thể nói không hổ là rapper, đúng là có thái độ!

Cũng may cuối cùng mọi người ra khỏi cửa trong những phút cuối của hai tiếng, miễn đi trừng phạt của việc phải chia tiền thuê khi còn chưa bắt đầu kiếm được tiền.

Theo chuyển động của bọn họ, phần bình luận đang tiến hành cuộc cuồng hoan cuối cùng, dù sao chắc chắn lên máy bay rồi là không thể phát sóng trực tiếp.

【 Lát nữa gặp lại công chúa nhỏ nha ~】

【 Anh zai người mới kia rất hề nha, iu rồi iu rồi 】

【 Chẳng lẽ chỉ có một mình tôi cảm thấy anh ta rất ích kỷ sao? Chẳng mang gì cho chó hết, rất nhiều thứ người có thể ăn nhưng cho chó ăn thì sẽ có hại 】

【 Có những người lại bắt đầu đứng ở chỗ cao của đạo đức chỉ điểm giang sơn, vốn dĩ chó ở nông thôn được nuôi như vậy, đâu có yếu ớt thế 】

【 Ích kỷ hay không thì tui không biết, nhưng không hiểu sao giữa hai bọn họ tui nhìn ra hình thức ở chung của hai người bạn 】

【 Đằng trước ơi đừng đi, chúng ta bắt tay cái, tui thật sự cảm thấy bọn họ rất ăn ý á, vì sao Chẳng Ra Gì Cả thông minh như vậy! 】

【 Đội ngũ trộm chó 1/100】

【100/100, đủ nhân số rồi, chúng ta đi thôi, tớ muốn Khổng Tiểu Tiểu, chó phốc sóc đẹp quá trời luôn! 】

【 Báo cáo cảnh sát, người trộm chó ở ngay phía trước 】

【 Không tốt, có nội quỷ, dừng giao dịch ngay! 】

【 Xin chào, tôi là cảnh sát, bây giờ xin bắt hết các cô cậu 】

【 ha ha ha ha sớm hay muộn tui cũng phải cười chết trong đống bình luận 】

……

Trên bình luận nói chuyện đến lửa nóng, đoàn người đã bước lên con đường đi đến thành phố Bình Tây.
« Chương TrướcChương Tiếp »