Chương 7

Ngày hôm sau, Phó Tử Trảm bị chuông điện thoại thanh đánh thức, nghe đối phương tự giới thiệu, thành công làm đầu óc vốn mơ màng muốn ngủ của hắn thanh tỉnh.

Lông mày thiếu niên có quả đầu ổ gà hơi nhíu lại, kết quả này có hơi ngoài ngoài dự liệu của hắn. Hắn thừa nhận từ lúc bắt đầu đã có phần đánh cuộc, sự thật chứng minh hắn đánh cuộc chính xác.

Phó Tử Trảm cúp điện thoại rồi trịnh trọng ngồi xuống đối diện con golden bên cạnh trên giường.

Hệ thống cũng cần phải ngủ, tục xưng giấc ngủ hình thức, vừa nãy Chẳng Ra Gì Cả cũng đã tỉnh.

Golden chớp chớp mắt, có loại dự cảm không lành, rất kỳ quái, một trí tuệ nhân tạo như nó lại có trực giác.

Một cái điện thoại xuất hiện ở trước mặt nó, trên đó phát một đoạn video.

Ánh mắt Phó Tử Trảm ý bảo một chút: “Xem đi.”

Chẳng Ra Gì Cả cúi đầu, nội dung video là cắt nối biên tập về nó, có giặt quần áo, có nhóm lửa, lau nhà…

Nội dung video không dài, cũng chỉ khoảng hai ba phút.

Phó Tử Trảm rất có kiên nhẫn, chờ video phát xong rồi mới nói: “Có cảm tưởng gì?”

Chẳng Ra Gì Cả nghiêng đầu: “Ta còn khá xinh đẹp.”

Phó Tử Trảm: “……”

Rốt cuộc thì cái tật xấu tự luyến này giống ai?

Chẳng Ra Gì Cả nhìn mặt đoán ý: “Ký chủ cũng khá xinh đẹp.”

Phó Tử Trảm: “Cái này không cần mi nói, ta biết!”

Thật ra giống ai thì vừa nhìn là hiểu.

Phó Tử Trảm lấy điện thoại lại, tùy ý chạm hai cái: “Ta vừa mới nhận một cuộc gọi.”

Chẳng Ra Gì Cả nghiêng đầu không rõ nguyên do, sáng hôm nay ký chủ của nó có hơi kỳ kỳ.

Người gọi điện thoại tên là Khúc Kiên Thành, tự xưng là đạo diễn của chương trình《 Một người một chó 》 , ý đồ của anh ta rất là đơn giản sáng tỏ, chính là xem 《 Nguyên vị nhân sinh 》 cho nên tung ra cành ôliu.

Tiết mục《 Một người một chó 》 đang trong giai đoạn chuẩn bị, sắp chuẩn bị quay.

Phó Tử Trảm thuật lại đơn giản nội dung cuộc điện thoại, nhìn nội dung mà công cụ tìm kiếm cho kết quả, vị đạo diễn Khúc Kiên Thành đã từng chế tác không ít show tống nghệ nổi tiếng.

Mấy show tống nghệ kha khá cũng mời người nghiệp dư, vậy thì không khó giải thích vì sao lại tìm tới hắn.

Sau khi Chẳng Ra Gì Cả nghe xong thì chân thành đặt câu hỏi: “Cho nên?”

Biểu cảm của Phó Tử Trảm rất là tùy ý: “Cho nên mi hot rồi đó, ra ngoài kiếm tiền nuôi ta đi!”

Chẳng Ra Gì Cả: “……”

Cho nên thật ra ký chủ của nó mới là chó hả?

Đây là lời mà người có thể nói ra sao?

Đôi mắt của nó trợn tròn, không tiếng động kháng nghị.

Phó Tử Trảm nói có sách mách có chứng: “Nếu không thì làm sao đây, ta không có tiền, tiền đều ở chỗ của mi, ngược lại mi lấy ra đi!”

Chẳng Ra Gì Cả hơi cúi đầu xuống.

Phó Tử Trảm xoa xoa đầu chó: “Ngoan ~”

Đúng là hắn cũng không nghĩ tới, hồi báo của tiền đặt cược này có hơi vượt qua hắn tưởng tượng, hắn cho rằng cùng lắm chỉ có một công ty võng hồng (hot trên mạng) linh tinh.

Võng hồng là ngành sản xuất như thức ăn nhanh, hot nhanh mà chìm cũng nhanh, kinh điển cho câu phù dung sớm nở tối tàn, nhưng có thể giải quyết lửa sém lông mày nha!

Chỉ là hiện tại không chỉ có giải quyết lửa sém lông mày, còn có chút thu hoạch ngoài ý muốn, vị đạo diễn này là đạo diễn của đài truyền hình Kinh Thị đó.

Đạo diễn Khúc Kiên Thành làm việc sấm rền gió cuốn, thời gian hẹn gặp mặt vào ngày hôm sau.

Phó Tử Trảm mang theo Chẳng Ra Gì Cả cả mặt viết “Tự nguyện” ra ngoài, lúc chờ xe thì hắn xoa xoa đầu chó, “Vui vẻ một chút, không biết còn tưởng rằng ta muốn bán mi đó.”

Chẳng Ra Gì Cả mặt không cảm xúc: “Ta chỉ là một trí tuệ nhân tạo, không có cảm xúc.”

“Ồ, vậy chút cảm xúc bây giờ của mi là ta truyền cho mi à?”

Chẳng Ra Gì Cả không muốn nói chuyện, nó quá khó khăn, nó tuyệt đối là hệ thống thảm nhất trong số các hệ thống ở Cục Xuyên Nhanh, bây giờ đã lưu lạc đến mức phải đi kiếm tiền nuôi ký chủ.

“Nghĩ thoáng chút, ít nhất chúng ta lập tức có tiền rồi, sẽ không bị đuổi ra khỏi khách sạn.”

Chẳng Ra Gì Cả còn đang gây chuyện với chút cảm xúc: “Là anh không bị đuổi ra khỏi khách sạn, vốn dĩ ta cũng có thể không cần ở”, nó hoàn toàn có thể hủy bỏ ngụy trang để ở trong thức hải.

Động tác xoa đầu chó của Phó Tử Trảm chậm lại, ánh mắt dần dần nguy hiểm: “Không đi cũng được, ngươi đem tiền của ta trả lại cho ta!”

Chẳng Ra Gì Cả: “……”

Ta đi còn không được sao!

Ta kiếm tiền còn không được sao!

Xin đừng niệm nữa!

Nơi gặp mặt ở đài truyền hình, nơi như thế không cho mang thú cưng đi vào, cũng may đạo diễn Khúc Kiên Thành đã suy xét tới điểm này, trực tiếp cho người ra đón, miễn đi tất cả thủ tục đăng ký phức tạp.

Phó Tử Trảm trình diện mới phát hiện, hắn nghĩ quá đơn giản rồi. Người mang theo chó tới cũng không chỉ có mình hắn, ở hành lang còn có người và chó khác.

Tình cảm mà còn phải phỏng vấn!

Phó Tử Trảm cảm giác được sâu sắc tâm mệt.

Quả nhiên khách mời nghiệp dư không phải dễ làm như thế, khách mời minh tinh tự mang nhiệt độ và fans, nếu khách mời mới không có kỹ năng hấp dẫn người xem, người ta dựa vào cái gì mà chọn bạn chứ.

Thời gian qua đi từng chút từng chút một, Phó Tử Trảm ngồi xổm trong một góc, nhìn thấy một người rồi hai người ủ rũ cụp đuôi đi ra.

Hắn tới có hơi muộn, là người xếp ở cuối cùng.

Bóng dáng của tốp năm tốp ba người đi ngang qua đường như đang biểu thị gì đó, trên mặt chó của Chẳng Ra Gì Cả dùng mắt thường cũng có thể thấy được dần trở nên tươi đẹp.

Phó Tử Trảm mặt không cảm xúc nhìn: “Mong từng phút từng giây mi nhớ kỹ hiện tại ta một nghèo hai trắng, hai bàn tay trắng tinh.”

“Nếu như lần này không thể kiếm được tiền, ta sẽ bán mi đi! Tin rằng những người cuồng khoa học kỹ thuật của thế giới này nhất định sẽ cảm thấy rất hứng thú với mi.”

Khuôn mặt nhỏ tươi đẹp của Chẳng Ra Gì Cả lập tức suy sụp.

Được òy, nó có lỗi, nó nhận tội!

Rất nhanh đã đến lượt Phó Tử Trảm, người phỏng vấn là Khúc Kiên Thành và một trợ lý khác đón bọn họ vào.

Phó Tử Trảm ngồi ở đối diện bọn họ, Khúc Kiên Thành nhìn chằm chằm vào Chẳng Ra Gì Cả không ngừng, nhìn đến mức một hệ thống đang yên đang lành mà hoảng sợ trong lòng.

Một hồi lâu, Khúc Kiên Thành mới thu hồi ánh mắt hỏi: “Nó tên Chẳng Ra Gì Cả à? Vì sao lại đặt tên này vậy?”

Phó Tử Trảm ăn ngay nói thật: “Bởi vì… may mắn.”

Không có ba không có bốn, thật sự rất may mắn, ít nhất may mắn hơn số 444 nhiều!

Khúc Kiên Thành ha ha cười: “Đúng là rất may mắn.”

Phó Tử Trảm gật đầu phụ họa, người đồng đạo mà!

Bên cạnh Khúc Kiên Thành là trợ lý Kim Tiêu nghe thấy thì mặt mày cũng nhăn lại, sao anh ta nghe mà không hiểu may mắn ở chỗ nào nhỉ?

Khúc Kiên Thành cười xong, nhìn nhìn tư liệu trong tay, như là nghĩ tới gì đó, đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu: “Nó không biết nói nhỉ?”

Hai người khác và một hệ thống ở đây: “……”

Phó Tử Trảm tạm dừng một giây: “Anh hy vọng nó biết hay là không biết?”

Khúc Kiên Thành lại cười: “Tôi hy vọng nó biết thì nó sẽ biết à?”

Giọng điệu của Phó Tử Trảm rất là chính trực: “Sẽ không, nhưng mà tôi biết.”

Đúng là Chẳng Ra Gì Cả không biết nói, lời nó nói chỉ có hắn mới nghe được, nhưng hắn biết nói mà!

“Thật là hiếm lạ nha, thế mà anh lại biết nói.”, âm thanh máy móc của Chẳng Ra Gì Cả vang lên.

Phó Tử Trảm cúi đầu nhìn thoáng qua, còn chưa kịp nói gì, đã bị tiếng cười ha ha của Khúc Kiên Thành ngắt lời.

Hắn nghe thấy tiếng nói mang theo ý cười: “Cậu biết nói, vậy thì chọn cậu đi, cậu thảo luận với Kim Tiêu chuyện hợp đồng đi, Kim Tiêu, thuận tiện cậu thông báo cho những con chó buổi chiều, không cần tới nữa.”

“……”

Nghiêm túc à?

Hơn nữa gì mà lại thông báo cho những… con chó? Vì sao nghe có vẻ như là đang chửi người ta.

Đôi mắt của Chẳng Ra Gì Cả cũng trợn tròn, “Có phải ổng có bệnh gì hay không?”

Phó Tử Trảm nhìn Khúc Kiên Thành đã đi ra ngoài: “Chắc vậy.”

Tuy rằng đối phương đã giải quyết việc lửa sém lông mày của hắn, nhưng mà hắn cũng rất khó để không tán đồng lời này.

Trợ lý tên Kim Tiêu kia, nụ cười trên mặt có hơi xấu hổ, không biết là đang xấu hổ thay ai, anh ta đứng dậy lập tức đi về phía Phó Tử Trảm: “Anh Phó đúng không? Chúng ta đến phòng họp thảo luận một chút về chuyện hợp đồng đi.”

Phó Tử Trảm cũng đứng dậy: “Đạo diễn của các anh rất có cá tính đấy.”

Kim Tiêu lại bắt đầu gượng cười: “Đạo diễn Khúc có dáng vẻ kia, là nghệ thuật gia ấy mà.”

Phó Tử Trảm: “……”

Nghệ thuật gia nghe lời này xong sợ là cũng muốn rơi lệ.