Việc này dẫn đến, quay phim cả ngày mà một cảnh có thể sử dụng cũng không có.
Mọi người đều bị hành xác, hành hạ cả tinh thần.
Mặt đạo diễn Nhan đã đen như đít nồi.
Không khí ở phim trường rất là áp lực, người đàn ông trung niên mang theo con vẹt kia khẽ khàng đi mất, có lẽ ông ấy cũng đã hiểu rõ, ông ấy không lấy được phí lên sân khấu của Bé Ngoan này.
Phó Tử Trảm dùng cánh tay đυ.ng vào Tô Phi Vũ đang xem kịch ở bên cạnh một cái: “Lúc trước quay cũng như thế này sao?”
Tô Phi Vũ dùng giọng điệu của người từng trải: “Lúc trước đỡ hơn một chút, nhưng cũng không hơn bao nhiêu, quay cả ngày chỉ có thể sử dụng một hai cảnh thôi.”
Cho nên xuất hiện tình huống có người nào đó tự cho mình là thanh cao rồi đánh vẹt, đương nhiên đây chỉ là một mồi lửa, bị đuổi ra đoàn phim cũng là do lúc trước anh ta tìm đường chết đủ kiểu.
Nghe Tô Phi Vũ nói xong, đôi mắt Phó Tử Trảm khẽ nhúc nhích, có chút cảm xúc chợt lóe qua.
Hắn đi đến trước mặt phó đạo diễn Cố Nông, nhỏ giọng nói: “Đạo diễn Cố có suy xét đổi một con vẹt khác không?”
Cố Nông liếc nhìn chàng thiếu niên trước mặt một cái, năng lực của đối phương không có gì để nói, như là ông trời đuổi theo thưởng cơm ăn, là một người an phận, so với người trước thì tốt hơn quá nhiều, thật sự khác biệt như một người trên trời một người dưới đất, trừ việc luôn có hơi thở như cán bộ về hưu, hình như không có khuyết điểm gì khác.
Đối với người trẻ tuổi như vậy, anh ta cũng nguyện ý nhiều lời hai câu: “Cũng không phải cậu không biết tính tình của lão Nhan, xoi mói đến mức không chịu nổi một hạt bụi bé tí, con vẹt đó ổng tìm lâu rồi, hoàn hảo phù hợp với tất cả yêu cầu của ổng, loại bình thường là ổng chướng mắt.”
Sao mà anh ta chưa từng suy xét đến chứ, lần trước phát hiện con vẹt này không chịu phối hợp, anh ta đã động thủ đi tìm con khác thay thế, có điều mãi vẫn chưa tìm được.
Phó Tử Trảm nghe vậy, tròng mắt giãn ra một chút, trong lúc khẽ nhúc nhích không ai phát hiện hắn suy nghĩ cái gì.
Một lát sau, giọng của thiếu niên vang lên: “Em có một con không giống bình thường, không xấu hơn Bé Ngoan, thậm chí đẹp hơn một tí, quan trọng là… nghe lời.”
Trên mặt đạo diễn Cố hiện lên biểu cảm vui mừng: “Thật à?”
Phó Tử Trảm gật đầu: “Thật ạ!”
Muốn dáng vẻ nào có dáng vẻ nấy!
Đạo diễn Cố kinh hỉ xong thì trực tiếp quyết định: “Thằng nhóc cậu được nha! Mang đến đây xem xem! Nếu như được, tôi sẽ bảo lão Nhan tăng phí lên sân khấu một chút.”
Như thế thì Phó Tử Trảm không suy xét đến, lần này người kinh hỉ đến phiên hắn.
Thật ra hắn chỉ là muốn nhanh nhanh quay cho xong mà thôi, cứ vậy mãi mệt lắm chứ, dù sao nó cũng là thú cưng của thánh sứ kia, có liên quan trực tiếp đến hắn.
Cố tình con thú cưng này còn rất quan trọng, kiểu mà không thể cắt đất diễn ấy, là tồn tại quan trọng trong cuộc đời của thánh sứ, sau này thậm chí bởi vì con thú cưng này bị người ta làm bị thương, suýt chút nữa thánh sứ đã xốc hang ổ của người ta.
Còn phí lên sân khấu thật sự là kinh hỉ ngoài ý muốn.
Chẳng Ra Gì Cả nghe hết toàn bộ quá trình, có dự cảm bất thường: “Anh muốn làm gì đấy?”
Ký chủ của nó lấy đâu ra vẹt!
Phó Tử Trảm thưởng thức dây cột tóc màu đỏ máu: “Mi nói xem?”
“……”
Chẳng Ra Gì Cả nhận mệnh.
Được gòi, ai bảo nó mệnh khổ chứ!
Phó Tử Trảm móc di động ra gọi điện thoại cho Thái Hộc, đại ý chính là có thể giúp đưa con vẹt trong nhà đến đây hay không.
Thái Hộc không hiểu ra sao cả: “Cậu nuôi vẹt từ khi nào vậy? Sao tôi không nhìn thấy.”
Phó Tử Trảm nói dối mà không hề lắp bắp một chút nào: “Bình thường đều là nuôi thả, bây giờ chắc là ở cửa nhà, anh đến là có thể nhìn thấy.”
Thái Hộc: “……”
Anh ta có hơi hoài nghi có phải mình nghễnh ngãng nghe nhầm hay không, thứ như vẹt mà còn có thể nuôi thả???
Phó Tử Trảm nuôi chim, con nào nguyện ý thì về nhà hả???
Anh ta có lý do nghi ngờ có phải thằng nhóc này đang bẫy anh ta không.
Thái Hộc nửa tin nửa ngờ đến chung cư, cửa thang máy vừa mở, một con vẹt đẹp đến mức hiếm thấy lẳng lặng đậu ở trên then cửa.
“Gặp quỷ!”
Trên đường đi, lâu lâu Thái Hộc liếc nhìn sang ghế phụ, con vẹt trên chỗ ngồi ngoan ngoãn đến mức không nhúc nhích gì, khiến cho bộ dạng lo lắng nó bay đi của anh ta vừa rồi tựa như một chuyện chê cười.
Lúc này chỉ còn lại một vài cảnh đêm không quan trọng, Phó Tử Trảm tới cửa, đã nhìn thấy Thái Hộc hốt hoảng có hơi hoài nghi nhân sinh.
Hắn quan tâm: “Anh làm sao vậy?”
Thái Hộc phất tay: “Không, chỉ là có hơi hoài nghi nhân sinh.”
Thì ra chim thật sự có thể nuôi thả!
“Cậu nuôi khi nào?”
Phó Tử Trảm ăn nói như thật: “Nuôi rất lâu rồi.”
“Vẫn luôn nuôi thả?”
“Vâng, nó nghe lời, lâu lâu sẽ trở về.”
Tam quan của Thái Hộc tiếp tục bị sốc: “Nghe lời giống Chẳng Ra Gì Cả à?”
Phó Tử Trảm vuốt lông vẹt: “Vâng, nó cũng tên Chẳng Ra Gì Cả.”
Thái Hộc: “???”
“Chẳng Ra Gì Cả nhà cậu là một quần thể hả?”
Phó Tử Trảm: “Vâng, có thể nói như thế.”
“……”
Thái Hộc không biết mình nên nói cái gì nữa.
Chỉ cảm thấy thế giới này có hơi ảo.
Cũng may lúc này, cũng không cần anh ta nói cái gì, đạo diễn Cố từ nơi xa mà đến: “Tiểu Phó à.”
Đợi khi anh ta đến gần thấy rõ thứ trong tay Phó Tử Trảm, miệng lập tức há ra, có vẻ rất là kinh ngạc: “Tục tưng của anh! Đây là con vẹt mà cậu nói à, trông đẹp quá đi mất!!! Cậu lấy đâu ra đấy?”
Phó Tử Trảm nói dối rất là thống nhất: “Em nuôi đấy.”
Đạo diễn Cố giơ tay chạm vào, cười liên tục tán dương: “Không tồi không tồi! Cực kỳ tốt! Chắc chắn lão Nhan sẽ vừa lòng!”
Phó Tử Trảm cũng cười, hắn cũng vừa lòng.
Có khoản tiền ngoài ý muốn, đương nhiên rất là vừa lòng!