Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Thật Sự Chỉ Muốn Dưỡng Lão

Chương 33.1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vấn đề tài nguyên từ trên trời rơi xuống, cuối cùng vô tật mà chết.

Thái Hộc nhìn rõ ràng hơn một chút: “Trông có vẻ bên trong không có cái bẫy nào, cậu cứ đóng phim cho tốt là được, chuyện bình luận cũng ít quan tâm thôi, đợi phim phát sóng thì sẽ tự sụp đổ hết.”

Phó Tử Trảm vòng tay ra sau đầu vui vẻ thoải mái: “Hình như anh rất tin tưởng em nhỉ.”

Khoé mắt Thái Hộc giật một cái: “Không thì có thể làm sao, tôi còn có thể trả hàng lại hả?”

“Thế không được!”

Trả hàng là không thể nào được.

“Cho nên đừng xem mấy bình luận trên mạng đó, đặt tâm sức ở trên kịch bản đi, mấy Trâm Tử nhà cậu đều rất được, tổ chức ra hình ra dáng, sẽ không xảy ra chuyện xấu gì.”

“Trâm Tử?”

“Ừ, các fan của cậu ấy, mấy ngày hôm trước còn tạo ra một hậu viện hội nữa.”

Phó Tử Trảm hứng thú, lại mở Weibo ra, thật sự tìm được hậu viện hội của mình, một cộng đồng các fan lấy tên là Trâm Tử tụ tập ở chỗ này, đồng thời cũng tụ tập lại…

Hậu viện hội của Chẳng Ra Gì Cả???

Thật ghê gớm, hệ thống xui xẻo nhà hắn cũng có hậu viện hội, thật hot mà!

Trong đó các bài viết có lượt tương tác cao đều là các loại ảnh chụp của Chẳng Ra Gì Cả.

Có một cảm giác như hiện trường lớn nơi tụ tập của các con sen!

Chẳng Ra Gì Cả ở thức hải rất là khoe khoang, so với bộ dáng lúc trước cực lực phản kháng tham gia tiết mục quả thực chính là hai gương mặt.

Trí tuệ nhân tạo cũng không trốn được định luật thật mê.

Phó Tử Trảm lướt hậu viện hội một lúc, người phụ trách bên kia đã bắt đầu kêu hắn chuẩn bị.

Hắn mở ra hình thức bận bận rộn rộn.

Cùng lúc đó, ở một căn chung cư rất xa, một người đàn ông ngồi ở trên sô pha bấm điện thoại, dáng vẻ thư sinh trắng trắng mềm mềm, trông cũng xinh đẹp thuần khiết, chỉ là trong mắt có ác ý rất không hợp với gương mặt.

Là diễn viên nhỏ tìm đường chết kia --- Đới Khúc.

“Đã mua hết mấy account tick xanh kia rồi đúng không?”

Bên kia trả lời lại: “Vâng, đã ra trận, dẫn tiết tấu cũng được.”

Trên gương mặt thuần khiết hiện lên vẻ vừa lòng: “Bên kia hắn ta không đáp lại gì à?”

“Tạm thời không có.”

“Được rồi, vậy trước tiên cứ thế!”

Đới Khúc tắt điện thoại, mở Weibo ra, đến phần bình luận dưới bài ảnh tạo hình của Vũ Hoàn Thánh Sứ, những bình luận dẫn dắt phía dưới càng nhiều hơn, đa phần là nói Phó Tử Trảm không xứng, không có kinh nghiệm, không có năng lực, không có tác phẩm!

Vẻ vừa lòng trên mặt Đới Khúc càng đậm hơn!

Dựa vào cái gì, chỉ bởi vì một con vẹt cùi lại muốn đuổi anh ta ra khỏi đoàn phim, sau đó lại mời cái thằng như vậy.

Thế thì đừng ai diễn được nữa!

Người này sao tốt bằng anh ta được!

Nhan Hưng An kia chắc cũng bị mù, nói không chừng hai người còn có một chân!

……▼⁠・⁠ᴥ⁠・⁠▼

Phó Tử Trảm ở đoàn phim không biết bởi vì hắn mà có người nào đó không nhận thức rõ ràng về bản thân mình.

Hắn đã diễn xong, đang được nhân viên công tác dẫn đi gặp bạn diễn cùng ngày mai…

Một con vẹt.

Chính là con vẹt bị diễn viên trước làm bị thương.

Lúc này thoạt nhìn trạng thái cũng không tồi, không có dấu hiệu bị tổn thương gì, màu lông chim rất là diễm lệ, có vẻ ngoài mà Vũ Hoàn Thánh Sứ sẽ thích.

Quyến rũ lại phô trương.

Lúc này nó đang bị nhốt ở trong một cái l*иg sắt, người đàn ông mang theo nó hẳn là chủ nhân.

Người đàn ông trung niên giới thiệu: “Nó tên là Bé Ngoan, đa số tình huống bình thường đều rất ngoan.”

Phó Tử Trảm khom lưng, đối mắt nhìn với con vẹt, sau đó…

Tí nữa thì bị phun nước miếng.

Cùng lúc đó vang lên hai câu nói.

“Quái vật không lông! Quái vật xấu xí!”

“Quái vật không lông! Quái vật xấu xí!”

Phó Tử Trảm: “……”

Có đôi khi đi, có lẽ bị đánh cũng không phải không có nguyên nhân.

Hắn đứng dậy, giọng điệu mang theo nghi vấn: “Bé Ngoan?”

Tên này đặt ngược rồi à, chẳng khác gì bé hư cả.

Người đàn ông trung niên cũng có hơi xấu hổ, ông ấy gõ gõ l*иg sắt: “Bé Ngoan yên tĩnh một chút!”

Giáo dục con vẹt xong lại giải thích với Phó Tử Trảm: “Có thể là lần trước bị cậu Đới gì đó dọa, bây giờ còn có hơi kháng cự, cậu ở chung với nó nhiều một chút là tốt à.”

Phó Tử Trảm theo nguyên tắc không so đo với động vật nhỏ, ngồi xuống hữu hảo giao lưu bằng tình cảm chân thật với nó một phen.

Đương nhiên, hữu hảo chỉ là hắn tưởng tượng.

Bé Ngoan giống cái máy đọc lại: “Quái vật không lông! Quái vật xấu xí!”

Phó Tử Trảm lắc khay thức ăn: “Ừ, biết mi là quái vật xấu xí rồi, không cần nói nữa.”

“Quái vật không lông! Quái vật xấu xí!”

“Ừ, mi xấu xí.”

“Quái vật không lông! Quái vật xấu xí!”

“Có phải mi chỉ biết những câu này thôi hay không?”

Con vẹt nhỏ không nói nữa, nét mặt Phó Tử Trảm biểu lộ thắng lợi, bỗng nhiên…

“Mẹ mày! Mẹ mày!”

Phó Tử Trảm: “???”

Người đàn ông trung niên vỗ l*иg sắt một cái: “Bé Ngoan!!!!”

Phó Tử Trảm đắm chìm ở trong cảm xúc mình bị một con vẹt mắng, một lúc lâu sau mới nói nói: “Bé Ngoan nhà chú yang hồ ghê á.” Trong giọng không rõ có ý gì.

Người đàn ông trung niên xấu hổ cười.

Phó Tử Trảm nhận thấy sự lo lắng với ngày mai trong nụ cười kia.

Cảm giác sẽ không thuận lợi ấy nhỉ.

Trên thực tế có đôi khi, giác quan thứ sáu của đàn ông cũng rất chuẩn.

Phó Tử Trảm luôn quay phim thuận lợi, vào ngày hôm sau nghênh đón điên cuồng NG, đương nhiên nguyên nhân không phải do hắn.

Cụ thể biểu hiện ở, con vẹt vốn đang yên lành đứng ở trên cánh tay hắn, lâu lâu bay đi mà không có dấu hiệu, chạy đến kéo kéo mấy món trang sức trên đầu diễn viên đóng vai nữ chính, bởi vì… trên vật trang sức đó có lông.

Suy đoán hợp lý rằng thứ Bé Ngoan này thích nhất chắc chắn là… trên người mỗi người đều có lông lông ~

Lại hoặc là vào bất cứ lúc nào đang diễn đến chỗ quan trọng, nó đột nhiên nói chuyện, rõ ràng trong phim nó hoàn toàn không có lời thoại.

Cuối cuối cùng, có thể là không hài lòng vì hiu mần xung quanh cũng không có lông lông, trực tiếp để lại một đống bài tiết ở trên máy quay rồi bay đi.

Để lại chủ nhân của nó ở dưới xấu hổ mà kêu gọi.

Việc này dẫn đến, quay phim cả ngày mà một cảnh có thể sử dụng cũng không có.

Mọi người đều bị hành xác, hành hạ cả tinh thần.
« Chương TrướcChương Tiếp »