Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Thật Sự Chỉ Muốn Dưỡng Lão

Chương 30.1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đến khi hai người hoàn thành giao dịch với con khỉ lớn xong, quay trở lại doanh địa, Tạ Lệ đã sơ chế bày biện hết thức ăn của bọn họ ra.

Kỳ Hạo Diễm giống như bị một tiểu thái giám nhập vào người: “Cung nghênh đầu bếp về nhà!”

Tư thái của Phó Tử Trảm rất đúng mực, hơi hơi nâng cằm lên, rất là cao ngạo: “Ừm, lui ra đi.”

“Dạ, vậy tiểu nhân cáo lui ạ!”

Tạ Lệ và Văn Đăng thì đứng ở một bên cười nhìn, giống một cặp cha mẹ già hiền từ, cha già hiền từ nhìn thấy thứ Đoạn Chính Sơ lấy ra thì rất là vui mừng: “Hai người tìm được nhiều như vậy à! Xem ra mấy ngày đến chúng ta không cần lo rồi.”

Đoàn người bận việc một buổi sáng, lúc này bụng đều đói kêu vang.

Vui mừng cũng không thể làm cơm ăn được, dù sao cũng chưa chín mà, chỉ có chuối dại và quả dại là có thể ăn sống một chút.

Phó Tử Trảm ăn đơn giản một chút lót bụng xong thì rất là tự giác đi đến trước bệ bếp.

Cư dân mạng ở phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy con đường hắn đi lại bắt đầu kích động.

【 chú ý chú ý, hình ảnh tiếp theo hãy xem cùng với cơm hộp 】

【 đã chuẩn bị khăn giấy xong rồi, lần này bảo đảm màn hình không ướt 】

【 người đã ăn no không sợ nữa! Nào nào, hãy tận tình làm em thèm đi! 】

【 vẫn luôn quan sát, chưa từng học được, rõ ràng tui đã làm theo từng bước rồi mà 】

【 thế khác tui òi, tui đã làm hỏng rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, từ lúc nhập môn đến lúc từ bỏ cũng chỉ có mấy ngày 】

Kỳ Hạo Diễm vẫn luôn ngồi xổm trước cái nồi trông mòn con mắt, nuốt nước miếng rồi hỏi câu hỏi mà tất cả cư dân mạng đều nghi vấn: “Vì sao em không học được vậy?”

Phó Tử Trảm chú ý trong nồi, tay phải thì thêm gia vị: “Cứ thế này, lại thế này, rồi thế này là được rồi”

“……”

Ồ quao, đơn giản ghê á!

Học ngu người nun!

Một màn dạy học đơn giản chấm dứt. Không bao lâu sau, dạ dày của năm người được thỏa mãn vô cùng.

Kỳ Hạo Diễm ăn mà rung đùi đắc ý, ăn xong thì thỏa mãn ợ to một cái: “Không học nữa, cảm giác có người làm cho ăn, thật đã!”

Cư dân mạng không ăn được nên tức giận bất bình.

【 gây thù hận, report 】

【 bé cưng, tuy rằng mama yêu con, nhưng việc này mama thật sự không thể đứng bên con được 】

【 mị cũng muốn ăn quá à! Đáng giận! Cơm hộp của mị bị hoãn nửa tiếng 】

Gây thù chuốc oán trong lúc vô tình xong, Kỳ Hạo Diễm đề nghị: “Ngày mai chúng ta ăn cá đi! Chắc chắn anh Phó có thể vớt lên!”

【 cái này được nè! 】

【 wuao ~ phúc lợi cơ bụng ư? 】

【 bé cưng, con biết tranh đua quá, lần này mama đứng bên con nà! 】

【 rốt cuộc tên khờ cũng đáng tin cậy một lần! 】

Phó Tử Trảm bị chi phối, trong tay cầm một quả chuối: “Vậy còn anh?”

Người nào đó tự xác định vị trí của mình rất chính xác: “Em sẽ cổ vũ cố lên! Đội trưởng đội cổ động viên mới là vị trí của em.”

Dáng vẻ đúng lý hợp tình chọc mọi người cười.

Không khí vẫn luôn nhẹ nhàng vui vẻ.

Ngày hôm sau, Phó Tử Trảm cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, vớt lên từ dưới biển thức ăn mặn mấy ngày tiếp theo của mọi người.

Đồng thời lại đổi mới nhận biết của khán giả với kỹ năng bơi lội của hắn một lần nữa.

Chủ yếu biểu hiện ở… chiều sâu hắn lặn, cameraman không đến được.

Cameraman bị bỏ lại ngày hôm qua, vì chứng minh thể lực của mình rất là không tồi, một đường theo sát Phó Tử Trảm.

Trước khi rời thuyền còn tràn đầy tự tin, quay phim dã ngoại bọn họ không chỉ có thể lực tốt, lên núi xuống biển cũng không phải nói chơi!!!

Sau đó…

Dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ bóng người trong camera càng ngày càng xa, cuối cùng suýt chút nữa thì biến mất khỏi ống kính.

Cameraman cảm thấy vị trí lặn xuống đã đạt đến cực hạn, mấy câu đmn không nói ra được, dù sao thì trong miệng còn có ống thở oxy mà.

【 đỉnk quá, nếu không phải chỗ đó có một điểm đen, tui đã phải hoài nghi có phải là không thấy chồng tui nữa rồi hay không 】

【 quả nhiên thể lực của cameraman yếu nhớt 】

【 có gì nói đó, thật ra độ sâu này không ít đâu, là Phó Tử Trảm quá biếи ŧɦái 】

【 ha ha ha ha ha, hình tượng của cameraman lại bị hại lần nữa! 】

Hai ngày sau, cảnh tượng như thế lại lặp lại tiếp, mọi người không tìm thấy đồ ăn trên đất liền, chỉ có thể mài dao xuống biển.

Đáng thương cho cameraman, thể lực yếu gần như là bị mệt chết.

Trái ngược với đó là cư dân mạng kinh ngạc cảm thán về kỹ năng lặn của Phó Tử Trảm.

Cũng thời gian bị treo trên hot search, tập này của chương trình cũng sắp kết thúc.

Tuy rằng lúc đi Thái Hộc không đến, nhưng giờ thì có đến đón.

Phó Tử Trảm xuống máy bay, tạm biệt với ba người còn lại xong, thì cùng Kỳ Hạo Diễm ngồi lên xe của Thái Hộc.

Kỳ Hạo Diễm phải về công ty một chuyến, vừa vặn tiện đường.

Đi máy bay thật sự có hơi buồn tẻ và mỏi mệt, Phó Tử Trảm vừa lên xe đã nhắm mắt nghỉ ngơi.

Qua mấy ngày điều chỉnh, có vẻ Thái Hộc đã từ bỏ suy nghĩ bảo hắn thay đổi phương hướng phát triển, hoặc là anh ta cảm thấy trong xe có người ngoài, nói đến đề tài khác.

“Ngày hôm qua có một kịch bản gửi đến, cậu rảnh thì xem một chút nhé?”

Phó Tử Trảm hé mắt: “Tìm em đóng phim hả?”

“Ừ.”

Đóng phim cũng không phải không thể, dù sao bây giờ cũng không có công việc khác, ngoại trừ làm khách mời thường trú của chương trình giải trí này.

Phó Tử Trảm suy tư không đến hai giây: “Nhiều tiền không?”

Thái Hộc: “……”

“Đây là điều quan trọng à?”

Phó Tử Trảm hỏi lại: “Cái này còn không phải à?”

Không nhiều tiền thì không cần làm, không có sức!

Giường lớn 500m2 của hắn còn không có tin tức đây này, còn có biệt thự 10000m2, tiền tiết kiệm bây giờ của hắn, 100m2 còn không mua nổi.

Thái Hộc hít sâu một hơi: “Điều quan trọng không phải kịch bản thế nào? Thành viên tổ chức thế nào? Đạo diễn là ai hả? Đây là bộ phim đầu tiên của cậu, lần đầu tiên xuất hiện ở trên màn hình, có thể chú ý chút hay không.”

“Ồ.”

Phó Tử Trảm một lòng chỉ nghĩ đến tiền, biết sai liền sửa: “Đó là kịch bản gì thế?”

Không thay đổi cũng không có cách nào, nhìn dáng vẻ đối phương có vẻ rất cạn lời.

Người đại diện tức chết rồi, phải đổi người đại diện khác, phiền toái biết bao chứ! Nói chung thì hắn vẫn rất vừa lòng với anh Thái, rất tôn trọng ý kiến của nghệ sĩ, cũng không có chuyện gì lung tung rối loạn chướng khí mù mịt.

Chủ yếu nhất chính là…

Tiền lần trước viết nhạc cho Ôn Trấp còn chưa đưa nữa!
« Chương TrướcChương Tiếp »