Chương 29.2

Cũm được đó, qua ba ngày ba đêm là có thể đi gặp Diêm Vương, đầu thai một lần nữa là có cơ hội đổi thế giới khác.

Cũng có thể xem là một cách!

Có thể!

Phó Tử Trảm cầm thức ăn của bọn họ trở về, thiếu niên khờ khạo còn ở tuổi dậy thì hạ quyết tâm bước nhanh đuổi theo, lúc này trên mặt là vẻ tức giận bất bình lại thêm chút có lỗi: “Sao nó có thể bay được cao như vậy! Hại em cạp đất đầy miệng, béo đến như vậy không phải nên là không biết bay à?”

“Rất xin lỗi, có phải là em lỗ mãng hỏng việc rồi không?”

Phó Tử Trảm giơ thứ kia lên lắc hai cái: “Không có việc gì, cho dù anh không nhào qua, chúng ta cũng chỉ có thể bắn một con.” Dù sao cũng chỉ có một mũi tên, cũng không thể nào trong quá trình bọn họ nhổ mũi tên ra, nó lại đứng tại chỗ chờ bị bắn chứ.

Chỉ là hơi béo, cũng không phải ngốc.

Thật ra nhào qua còn tăng thêm một chút hy vọng, đáng tiếc bồ câu to béo cực kỳ yêu tự do.

Nghe vậy, thiếu niên tuổi dậy thì khờ khạo lại khôi phục dáng vẻ không tim không phổi.

Lúc mà bọn họ trở lại doanh địa, Văn Đăng đã về rồi, tìm được một số quả dại, xem như thu hoạch không tệ.

Nhìn thấy thứ trong tay Phó Tử Trảm thì rất là vui mừng.

Tạ Lệ bên kia đã dựng bếp xong, trong nồi đang đun nước, cười giống một người mẹ hiền từ: “Hai người còn bắt được gà à, giỏi quá!”

Kỳ Hạo Diễm lập tức cười ha ha, cười đến mức làm cho hai người Tạ Lệ và Văn Đăng không rõ nguyên do.

Tạ Lệ nhìn Phó Tử Trảm: “Đứa nhỏ này ngốc rồi hả??”

Phó Tử Trảm gật đầu: “Vâng.”

Vẫn luôn ngốc.

Kỳ Hạo Diễm ngốc nghếch như là cuối cùng cũng tìm được đồng loại: “Chị Lệ chị cũng cảm thấy nó là gà đúng không! Ha ha ha ha ha xem ra không chỉ có một mình em ngốc mà, em nói chị nghe nè, vừa nãy á…”

Tiếp theo là thời gian kể chuyện dài đến vài phút, vai chính của câu chuyện là Phó Tử Trảm không muốn nghe lại thêm lần nữa cho lắm, nhìn quanh bốn phía, hỏi Văn Đăng: “Chính Sơ đâu?”

Văn Đăng ngừng việc trong tay: “Cậu ấy nói lại đi ra ngoài tìm xem có thứ gì khác ăn được hay không.” Nói xong còn chỉ một phương hướng: “Đi sang bên kia kìa.”

Phó Tử Trảm đeo ba lô đựng công cụ của mình đứng dậy: “Em qua đó xem thử.”

Việc xử lý bồ câu đã có ba người còn lại, không cần hắn nhọc lòng.

Một con bồ câu căn bản không đủ cho năm người ăn, thêm một chút quả dại cũng không đủ, bọn họ cũng không rảnh rỗi thảnh thơi như tổ tiết mục, còn chuyên hầm canh, tiền đề để ăn canh là… ăn no.

Tổ tiết mục: “???”

Nếu không đủ thì trả lại đi được không!!

Phó Tử Trảm rời khỏi hiện trường kể chuyện, cũng không muốn đi tìm Đoạn Chính Sơ, chỉ muốn tùy tiện đi một chút xem thử xem con bồ câu vừa nãy bay đi, cũng không biết có quay về hay không.

Dọc theo đường đi không ai ríu rít ở bên tai, rất là yên tĩnh. Phó Tử Trảm đi được một đoạn thì gặp phải hai cameraman khoan thai trở về, một người là quay phim của Đoạn Chính Sơ, một người là quay phim của hắn.

Lúc ba người đối diện, trong mắt hai người bên kia tràn đầy lên án.

Phó Tử Trảm ngượng ngùng cười: “Hai anh đã quay lại rồi à, vất vả rồi.”

Cameraman tràn ngập lên án: “Không vất vả, cũng chỉ đi bộ bốn tiếng mà thôi.”

Phó Tử Trảm giả ngu: “Vâng, hôm nay rèn luyện đúng chỗ, lát nữa hai anh có thể ăn nhiều cơm một chút.”

Tròng mắt cameraman chuyển động: “Ăn của cậu làm à?”

Phó Tử Trảm tiếp tục giả ngu: “Anh ơi anh mỉa mai em à, các anh biết mà, bọn em không có thức ăn, đồ ăn có hạn ấy!”

Cameraman có ý đồ ăn ké một bữa cơm ngon rầm rì, để lại hai con mắt trắng, sau đó lại mở máy quay lên, quay cho Phó Tử Trảm.

Cũng có thể nói là rất chuyên nghiệp.

Kênh phát sóng trực tiếp rung lắc sau hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng quay về như ban đầu.

Phó Tử Trảm bội phục cúi đầu với cameraman, biểu đạt mình respect.

Cameraman vác máy quay vững vàng quay được hình ảnh vừa rồi, ảnh phải trả lại sự trong sạch cho cameraman bọn họ!

Thể lực của cameraman quay dã ngoại đều rất tốt!!

Kiểu cực kỳ tốt luôn đó!

Đi bộ bốn tiếng cũng không thở dốc đây này!

Việc đổi một cameraman ghi hình đối với Phó Tử Trảm cũng không có ảnh hưởng gì cả, hắn tiếp tục hành trình kiếm ăn của hắn.

Ông trời sẽ không cô phụ người có tâm.

Tuy rằng không tìm được đồ ăn, nhưng hắn… tìm được Đoạn Chính Sơ.

Thiếu niên Phật hệ kia ngồi xổm trên mặt đất như là đào được thứ gì đó.

Nhưng mà hình ảnh kia có hơi không bình thường.

Thiếu niên Phật hệ ở đằng trước hự hự, ở đằng sau nơi cậu ta không nhìn thấy, một con…

Con khỉ nhỏ cầm hết đi không kiêng nể gì.

Lúc con khỉ nhỏ kia ôm một đống chuẩn bị chạy trốn, đã bị bắt lấy cánh tay một cái.

Phó Tử Trảm hung dữ: “Mẹ mi đâu? Mẹ mi không dạy mi trộm đồ là không đúng hả?”

Hắn đột nhiên xuất hiện không chỉ dọa con khỉ nhỏ trộm đồ, còn dọa cả Đoạn Chính Sơ đang đào khoai lang.

Bóng dáng Đoạn Chính Sơ run lên, đôi tay vỗ chỗ trái tim rồi xoay người.

“Cậu đến khi nào thế? Sao đi đường không có âm thanh.” Cậu ta muốn biểu đạt mình bị dọa sợ, hỏi xong mới phát hiện có chỗ không thích hợp, “Ơ, khoai lang của tôi đâu?”

Nhiều khoai lang to to như thế đâu???

Phòng phát sóng trực tiếp, fans của Đoạn Chính Sơ đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi.

【 Cuối cùng cũng có người đến nhắc nhở bé khờ khạo này một chút 】

【 Tui gấp muốn chết luôn! Thấy con khỉ kia cầm hết đồ đi mà người này còn chẳng phát hiện một chút nào 】

【 Cameraman quá xấu rồi, cũng không biết nhắc nhở một chút 】

【 ha ha ha ha ha đằng trước ngây thơ quá, sao cameraman có thể nhắc nhở chứ, thứ bọn họ muốn chính là hình ảnh như vậy 】

【 ha ha ha ha ha dáng vẻ Phó Tử Trảm túm chặt con khỉ nhỏ rất giống một ông chú xấu xa 】

Ông chú xấu xa - Phó Tử Trảm tiếp tục túm chặt con khỉ nhỏ, con khỉ nhỏ ríu rít kêu, như là đang kháng nghị.

Phó Tử Trảm dùng lời lẽ chính đáng: “Mi còn có lý à, còn nhỏ tuổi đã trộm đồ là không đúng, đi tìm mẹ mi đến đây.”

Con khỉ nhỏ gấp đến mức buông hết khoai lang xuống, hắn buông lỏng tay, con khỉ liền chạy mất không còn bóng dáng.

Cung phản xạ thật dài của Đoạn Chính Sơ cuối cùng đã về, trong giọng nói cũng không có bao nhiêu tiếc nuối: “Là bị con khỉ nhỏ lấy mất à, trông nó thật giống cháu trai nhỏ của tôi.”

Phó Tử Trảm: “……”

Đây là trọng điểm hả?

Hắn cẩn thận nhớ lại diện mạo của con khỉ nhỏ một chút, không thể nói là mi thanh mục tú, chỉ có thể nói là thật sự xấu đặc sắc.

Cháu trai nhỏ mà nghe được lời này chắc cũng muốn ngất xỉu!

Đoạn Chính Sơ nhặt số khoai lang còn lại vào trong túi, rất là vô lo: “Không có việc gì, lấy thì lấy đi, ở đây còn một chút, mấy ngày tới dư làm món chính cho chúng ta rồi.”

Phó Tử Trảm ngồi xổm xuống một bên khác, bắt đầu đào từ bên đó, chỉ chốc lát đã đào ra một đống.

Đúng là đủ rồi.

Chỉ chốc lát sau, nơi xa truyền đến tiếng sột sột soạt soạt, một con khỉ lớn ôm một con khỉ nhỏ trong lòng đứng ở trước mặt bọn họ.

Phó Tử Trảm nhíu mày lại, trời đất ơi, tới thật hả!

Trong tay hắn cầm một củ khoai lang nhỏ chỉ vào con khỉ lớn, giống như một chủ nhiệm phòng giáo vụ: “Con trai của cô vừa mới trộm đồ đó cô có biết không?”

Con khỉ lớn đứng ở đó không động đậy.

Đoạn Chính Sơ yên lặng dịch ra một bước, để đến lúc đánh lên không vạ lây đến mình.

Phó Tử Trảm tiếp tục tận tình khuyên bảo: “Con còn nhỏ có thể dạy dỗ được, giáo dục bằng đòn roi thì bỏ đi, bây giờ đã bỏ kiểu đó rồi, cô phải dạy dỗ đạo lý cho nó nhé, vẫn có thể uốn nắn lại được.”

Hắn nói huyên thuyên một tràng, sau đó…

Hai mẹ con nhà khỉ rời đi.

Không mang theo một đám mây hồng.

“……”

Phó - chủ nhiệm phòng giáo vụ - Tử Trảm giáo dục tịch mịch.

Hắn bĩu môi, cúi đầu tiếp tục bận rộn.

Thôi, hắn người lớn không chấp con khỉ nhỏ.

Qua khoảng mười mấy hai mươi phút, lúc hai người cảm thấy cũng gần đủ rồi, con khỉ lớn kia lại tới nữa.

Lần này trong lòng ngực không chỉ ôm con khỉ nhỏ, còn ôm một nải chuối dại.

Trong mắt Phó Tử Trảm hiện lên ngoài ý muốn, “Cô muốn trao đổi với chúng tôi sao?”

Xem ra giáo dục vẫn hữu dụng mà, hắn có chút thiên phú về giáo dục nha.

Con khỉ lớn đặt chuối xuống, cánh tay múa may ý bảo gì đó.

Phó Tử Trảm xem hiểu, chỉ là hắn còn chưa kịp bốc một vài củ khoai lang dại, bên cạnh đã có người đưa một cái túi to qua, trong túi đựng không ít.

Hắn quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Đoạn Chính Sơ ngồi xổm trên mặt đất, biểu cảm rất là xúc động: “Nó cũng rất giống anh trai tôi.”

Nơi ánh mắt chạm đến là con khỉ nhỏ xấu đến lạ trong lòng con khỉ lớn.

Phó Tử Trảm: “……”

Chắc không phải cậu có thù oán gì với anh trai cậu đâu ha!

Chắc đánh nhau từ nhỏ đến lớn!