- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hệ Thống
- Tôi Thật Sự Chỉ Muốn Dưỡng Lão
- Chương 4
Tôi Thật Sự Chỉ Muốn Dưỡng Lão
Chương 4
Khác với sự hưng phấn của Kỳ Hạo Diễm, hiển nhiên Từ Phong Hoa có băn khoăn, rốt cuộc thì ngày hôm qua ông cùng đi chung với Kỳ Hạo Diễm, phía Tây Nam thôn Trung Túc vốn không có mấy nhà, huống hồ ngày hôm qua bọn họ đều đã đi qua rồi.
Hình ảnh lặp lại, tư liệu không thú vị, chính là ở làm công vô dụng, cuối cùng đều sẽ bị cắt bớt, sẽ không có screen time.
“Hạo Diễm, nếu không chúng ta đến nơi khác đi.”, Từ Phong Hoa rất hảo tâm đề nghị.
Phong cảnh bên kia chỉ có thế, còn hẻo lánh, thứ duy nhất thú vị chắc cũng chỉ có con chó dường như đã thành tinh kia, còn có thiếu niên lớn lên siêu siêu đẹp.
Kỳ Hạo Diễm không hề get được ý của Từ Phong Hoa, cho dù có get được, có lẽ anh ta cũng sẽ không thèm để ý cái gì mà có screen time hay không.
“Không có việc gì đâu thầy Từ, nếu không thì em tự đi cũng được, tối hôm qua em xem hiện tượng thiên văn cảm thấy bên kia sẽ có kỳ ngộ!”
Các vị khách mời khác: “……”
Toang rồi, đứa nhỏ này si ngốc rồi.
Kỳ Hạo Diễm không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, anh ta chỉ biết anh ta muốn đi tìm thịt! Trưa hôm nay là có thể thêm cơm khao cái dạ dày mấy tháng không có dính thức ăn mặn của mình một bữa rồi.
Cuối cùng Kỳ Hạo Diễm vẫn không thể tự đi một mình, một khách mời khác lựa chọn đi cùng anh ta là một ca sĩ nhỏ, tên là Lý Triết.
Tuổi xấp xỉ với Kỳ Hạo Diễm, tuổi mới ngoài hai mươi rất là năng nổ, anh ta chỉ đơn thuần tò mò rằng có thể có kỳ ngộ gì!
Kỳ Hạo Diễm cao thâm khó đoán, cái gì cũng không nói.
Sau đó là đạo diễn và cameraman, một hàng sáu bảy người mênh mông cuồn cuộn đi về phía Tây Nam thôn Trung Túc, điểm duy nhất khác với trưa ngày hôm qua chỉ là thay đổi một vị khách mời.
▼・ᴥ・▼
Mặt khác, trong sân của một căn nhà ở kia, một con heo đang nằm ở trong vũng máu, hơi thở thoi thóp, chói lọi trên đầu heo là cái lỗ thủng rất to, nhìn vào có chút khϊếp người, lỗ thủng trực tiếp xuyên qua từ cổ tới xương sọ.
Phó Tử Trảm nhìn nhìn đế giày bị máu làm bẩn…
Rốt cuộc vì sao hắn lại rơi xuống hoàn cảnh thế này?
Con heo còn thở thoi thóp đã trút hơi thở cuối cùng khi hắn đang thở ngắn than dài.
“Có phải là đến bước nấu nước cạo lông không? Mi đi đun nước đi”, thiếu niên nghiêm trang chỉ huy lông vàng ở bên cạnh.
Chẳng Ra Gì Cả: “……”
“Ta không có tay”, âm thanh máy móc rất là cạn lời.
Phó Tử Trảm lại thở dài: “Cần mi có ích lợi gì!”
Lông vàng lặng lẽ trợn trắng mắt nơi không ai nhìn thấy: “Sinh mà không vì người, ta thật đáng tiếc.”
Sau đó, Phó Tử Trảm cũng gật đầu: “Ừ, ta cũng rất tiếc nuối, chờ liên hệ được tổng bộ, kiến nghị với bọn họ một chút, thêm một lựa chọn nhân loại trong số các lựa chọn ngụy trang cho bọn mi đi.”
Chẳng Ra Gì Cả: “……”
Chỉ vì có thể để cho hệ thống làm việc tốt hơn à? Người làm việc?
“Tổng bộ sẽ không đồng ý, kiến nghị của anh vi phạm luân lý lẽ thường của con người.”
Phó Tử Trảm dừng động tác nhóm lửa, nhìn lông vàng bên cạnh có chút căng thẳng: “Ta chỉ đùa một chút, nhìn mi căng thẳng kia, ta giống kiểu ký chủ áp bức hệ thống à?”
Chẳng Ra Gì Cả dùng ánh mắt trả lời vấn đề này.
Anh giống!
Ngoài miệng Phó Tử Trảm nói như vậy, trên thực tế hắn cũng dùng hành động chứng minh rồi…
Hắn giống!
Hơn nữa còn không áy náy trong lòng khi áp bức hệ thống.
Sau khi hắn đốt lửa xong, liền nhường vị trí cho Chẳng Ra Gì Cả, không có tay không thể nhóm lửa, gầy củi một chút thì vẫn có thể chứ.
Chẳng hạn như bên trong cháy hết rồi thì đẩy cái bên ngoài vào bên trong một cái.
Vì thế khi mà Kỳ Hạo Diễm và Lý Triết đến nơi, cảnh tượng nhìn được chính là như vậy…
Trên người thiếu niên tuấn tiếu dính một chút máu, trước một cái bếp ngoài trời ở góc sân, một con golden đang ngồi xổm ở đó nhóm lửa cũng ra hình ra dáng.
Mọi người: “…”
Chó nhà người khác thật là quá hiểu chuyện!
Ngày hôm qua Kỳ Hạo Diễm và mấy nhân viên công tác đã ấn tượng rất sâu, hiện tại còn bình tĩnh một chút, không bình tĩnh chính là Lý Triết lần đầu tiên thấy.
Anh ta rất là khoa trương, mắt chữ O mồm chữ A.ヽ((◎д◎))ゝ
“Soái ca, chó của anh mua ở đâu vậy?”, trong mắt Lý Triết tràn ngập mới lạ và khát vọng.
Anh ta muốn mua một tá!!!
Phó Tử Trảm nhìn nhìn Chẳng Ra Gì Cả: “Không phải mua đâu, ruột thịt đó.”
Còn không phải là ruột thịt à, quả thực giữa bọn họ còn thân mật hơn cả ruột thịt, kiểu mà quẳng cũng không quẳng được ấy.
Lý Triết: “……”
Không muốn nói thì cũng không cần phải như thế.
Chẳng Ra Gì Cả ở bên kia nghe được lời này thì cảm động một cách kỳ lạ.
Làm nó nhớ tới trước kia ở Cục Xuyên Nhanh, bởi vì số hiệu không may mắn nên không có người nguyện ý ràng buộc cùng nó, nó chính là hệ thống bị ném ở trong góc sắp mọc nấm.
Chỉ có ký chủ nguyện ý ràng buộc với, bọn họ một đường thăng cấp quá quan trảm tướng, ký chủ của nó thành công hoàn thành nhiệm vụ, nó cũng thành hệ thống xứng với danh hiệu của Cục Xuyên Nhanh.
Chẳng Ra Gì Cả nghĩ đến đây, hai chân trước cầm cây củi lên ném vào đống lửa.
Áp bức thì áp bức đi, cuối cùng thì nó cũng là ruột thịt của ký chủ.
Chẳng Ra Gì Cả một mình cảm động, bị áp bức đến cam tâm tình nguyện, càng ra sức làm việc, nhưng một màn này ở trong mắt tổ tiết mục 《 Nguyên vị nhân sinh 》 , khách mời và nhân viên công tác thì không giống.
Hông phải con chó này thật sự thành tinh rồi chớ!
Cameraman cầm camera quay không ngừng, tư liệu tốt như vậy không quay thì tiếc.
Tâm tư của Kỳ Hạo Diễm dành cho thịt cũng bị lông vàng phân đi một chút, ánh mắt nhìn về phía Phó Tử Trảm tràn đầy hâm mộ: “Làm thế nào mà sinh được vậy? Tui cũng rất muốn sinh một đứa.”
Phó Tử Trảm không lưu tình chút nào đánh vỡ hy vọng của đối phương: “Đừng hâm mộ, chỉ có mình nó, không sinh được.”
Được gòi.
Kỳ Hạo Diễm lại chuyển ánh mắt sang con heo nằm trên mặt đất, giọng điệu rất là khoa trương: “Người anh em, hôm nay cậu gϊếŧ heo à? Hôm nay là ngày lành gì hả?”
Bộ dáng tựa như tất cả những gì đêm qua đều là biểu hiện giả dối.
Phó Tử Trảm cũng diễn theo: “Ừ, có được một món tiền ngoài ý muốn, chúc mừng một chút.”
Kỳ Hạo Diễm nghe hiểu: “…”
Anh ta chính là chủ nhân món tiền kia!
Lý Triết cũng dời ánh mắt từ trên người lông vàng tới con heo , “Thật sự là có kỳ ngộ.”
Kỳ Hạo Diễm ra vẻ tôi còn có thể lừa cậu chắc, anh đây tuyệt đối chuyên nghiệp.
Nhưng mà cái sân này không chỗ đặt chân, máu chảy thành sông gần giống như một hiện trường vụ án, người thích tiết heo như Kỳ Hạo Diễm vô cùng đau đớn, nhìn tiết heo trên mặt đất như là mất đi một trăm triệu, “Người anh em, cậu thật là…”
Phí phạm của trời!
Câu nói kế tiếp anh ta còn chưa nói xong, đã bị một tiếng “Ố” rất lớn của Lý Triết cắt ngang.
Kỳ Hạo Diễm cũng đi sang phía bên kia của con heo: “Sao thế?”
Không đợi Lý Triết trả lời anh ta đã nhìn thấy, sau đó hai mắt trợn lên.
Vừa rồi cách hơi xa, cũng chưa nhìn đến, giờ vòng đến phía sau, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn hiện ra ở trước mặt bọn họ.
Trên đầu con heo kia có một cái lỗ rất to.
Mọi người sau khi nhìn rõ: “…………”
Kỳ Hạo Diễm từ từ mở miệng: “Người anh em, cậu đã rút cây đao 40m của cậu ra gϊếŧ heo à?”
Trách không được máu chảy thành sông, quả thực heo chết không nhắm mắt.
Phó Tử Trảm từ từ mở miệng: “Không phải, cũng chỉ 39m.”
Việc này cũng không thể trách hắn, ở trong nhà này hắn không tìm được một con dao nào tiện tay, chỉ có thể dùng cây kiếm lúc trước ném trong hệ thống.
Sau đó khi xuống tay thì xuất hiện một chút sai lầm nhỏ, lực hơi lớn một chút, thật sự chỉ là lớn một chút thôi đã xuất hiện cục diện như bây giờ.
Còn tiết heo à…
Đơn giản là hắn không thích ăn, giữ lại thì kết quả cuối cùng có lẽ cũng là bị đổ đi.
Dù sao tuyệt đối không phải bởi vì hắn không khống chế được lực đạo…
Cách đó không xa, một cái chậu sứ trống không không to lắm lẻ loi chờ đợi ở nơi đó, gió nhẹ thổi qua có vẻ càng thêm tiêu điều.
Khi mà mọi người ở đây không biết nên nói gì nữa, nước trên bếp lò bên kia đã sôi.
Kỳ Hạo Diễm cùng Lý Triết thèm thịt heo nhà người ta cũng ngượng ngùng đứng đấy, sôi nổi bắt đầu hỗ trợ.
Bạn học Kỳ Hạo Diễm rất là ra sức, tuy rằng thật ra anh ta đã thanh toán tiền, nhưng mà thêm một người là anh ta có thể lấy được thịt của anh ta nhanh hơn một chút.
Rất nhanh đã cạo lông heo xong, bên này có ba thiếu niên bận rộn, camera lại bất tri bất giác chuyển sang một hướng khác.
Ở đó, không biết khi nào chân của lông vàng kéo một miếng giẻ lau, cái chân đạp trên miếng giẻ lau máu trên mặt đất một cách rất nghiêm túc.
Mấy cameraman nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy ở trong mắt nhau cảm xúc tên là mới lạ và hâm mộ.
Quả nhiên là chó nhà nghèo thì sớm gánh vác gia đình mà!
Vì thế, sau một hồi quay video, vai chính đã lặng lẽ đổi người, sai rồi, là thay đổi chó.
Đến khi ba người đồng tâm hiệp lực xử lý heo xong, thời gian đã trôi qua một tiếng đồng hồ.
Chẳng Ra Gì Cả cũng đã hoàn thành hơn nửa số việc của nó, ba người vừa quay đầu lại đã nhìn thấy mặt đất sạch sẽ.
Ánh mắt hâm mộ của Lý Triết muốn tràn ra: “Soái ca, rốt cuộc là chó nhà cậu huấn luyện như thế nào vậy?”
Anh ta thật sự rất muốn có!
Phó Tử Trảm vẫn là câu nói kia: “Ruột thịt, không huấn luyện.”
Lý Triết: “……”
Anh ta tin mới lạ, anh zai này đẹp trai như vậy mà, keo kiệt ghê luôn!
Phó Tử Trảm xoa xoa đầu chó: “Làm khá tốt đó!”
Chẳng Ra Gì Cả kéo giẻ lau tung ta tung tăng đi mất.
Thịt của cả một con heo thật sự có hơi nhiều, Phó Tử Trảm nhìn những người của tổ tiết mục ở đây, sau đó nói với Kỳ Hạo Diễm: “Trưa ăn cơm ở đây đi.”
Kỳ Hạo Diễm cười ha ha: “Sao lại mặt dày như thế được.”
Nói thì nói như thế, dưới chân lại không nhúc nhích.
Không còn cách nào, ai bảo lần này khách mời của tiết mục chẳng có ai nấu cơm được như đầu bếp chứ, lập tức thôi là có đồ ăn ngon rồi, anh ta có muốn đi thì dạ dày cũng sẽ tự tiện ở lại.
Vì khả năng lỡ như dạ dày của anh ta không tìm được đường về nhà, anh ta vẫn nên ở lại đi.
Phó Tử Trảm hiểu rõ, không nói gì đã bắt đầu bận việc.
Rốt cuộc thì cầm 5000 tệ của người ta, dịch vụ phục vụ sau khi bán của hắn cũng khá là tốt đấy!
Kỹ năng nấu ăn này là học được ở trong một thế giới xuyên nhanh, không đến mức có cấp bậc như đầu bế quốc gia, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Chính là tự tin vậy đấy!
Sự thật chứng minh, sự tự tin của hắn có sức mạnh rất lớn.
Không tin thì nhìn Kỳ Hạo Diễm sắp dúi đầu vào trong chén kia kìa, còn có Lý Triết ở bên cạnh không đến mức khoa trương nhưng cũng không nói một lời, cùng với những nhân viên công tác xung quanh trông mòn con mắt.
Phó Tử Trảm ăn rất chậm, hắn thật sự là quá ưu tú!
Ưu tú như hắn xứng với giường lớn 500m2!
Haiz, hắn lại nhớ giường lớn của hắn! Rốt cuộc thì làm nhiều đồ ăn nhiw vậy rất rất mệt.
Nếu như nơi hắn rơi xuống không xảy ra việc ngoài ý muốn, nên là người khác làm một đống đồ ăn ngon, để cho hắn chọn lựa, mà không phải hắn mệt chết mệt sống vất vả làm dịch vụ sau khi bán vì một chút tiền.
Một bàn đồ ăn trong mắt các nhân viên công tác đang thèm thuồng, bị ba thiếu niên tiêu diệt sạch sẽ!
Kỳ Hạo Diễm không còn gánh nặng thần tượng ợ một cái, khóe miệng còn dính dầu, anh ta cho Phó Tử Trảm hai cái like: “Người anh em, tay nghề của cậu thật sự rất tuyệt! Khi nào thì cậu mở cửa hàng thế? Nhất định mỗi ngày tui sẽ đến cổ vũ!”
Lời này không trái lương tâm chút nào, anh ta thật sự chưa từng ăn món ngon như vậy!
Phó Tử Trảm không lưu tình chút nào đánh vỡ ý tưởng này của anh ta: “Không được, tay nghề độc nhất vô nhị, đủ cho mình ăn là được.”
Hắn chính là người muốn về hưu!
Mở cửa hàng còn gọi là về hưu sao!
Kỳ Hạo Diễm rất là tiếc hận, tựa như Phó Tử Trảm đang lãng phí thiên phú của mình, Lý Triết ở bên cạnh rất là tán đồng phụ họa theo.
Phó Tử Trảm không dao động, hơn nữa dùng một bàn đồ ăn mang về để đuổi bọn họ, đây là khi làm đã làm riêng nhiều một chút.
Hai minh tinh vẫn rất có lương tâm, khi mình ăn đồng thời còn nghĩ đến các khách mời khác, nên đã dặn Phó Tử Trảm để lại một chút.
Lý Triết bưng đĩa bát thật sự ngượng ngùng: “Người anh em, cậu có việc gì cần giúp đỡ không? Chúng tôi ăn không một bữa như vậy rất là ngại.”
Kỳ Hạo Diễm cũng giả ý phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, vô cùng ngại.”
Thật ra cũng không có, anh ta đã thanh toán tiền, ăn đến yên tâm thoải mái!
Phó Tử Trảm nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Có, sáng ngày mai mấy anh đến đây đi.”
Kỳ Hạo Diễm giả vờ khách khí: “……”
Tui chỉ thuận miệng nói mà thôi, sao cậu còn làm thật luôn zậy.
Lý Triết không biết loanh quanh lòng vòng bên trong, rối rít đồng ý, cũng tỏ vẻ nhất định sáng ngày mai mình sẽ tới.
Bọn họ còn muốn quay ở chỗ này mấy ngày nữa.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hệ Thống
- Tôi Thật Sự Chỉ Muốn Dưỡng Lão
- Chương 4