Chương 26.2

Phó Tử Trảm đeo ba lô của mình, đánh giá bốn phía, giọng nhàn nhạt: “Chắc là chỉ ám chỉ một mình anh, nhưng tôi vẫn cảm thấy bọn họ làm điều thừa, đây là việc cần phải ám chỉ à?”

Kỳ Hạo Diễm dừng bước chân, cả mặt đều viết hai chữ tổn thương: “Anh Phó, anh không yêu em à?”

Phó Tử Trảm đi nhanh hơn: “Tôi cũng chưa từng yêu anh.”

Ba người khác cười xem Phó Tử Trảm chọc tên khờ.

Kỳ Hạo Diễm bị thương ở chỗ Phó Tử Trảm lại chạy đến bên cạnh Tạ Lệ: “Chị Tạ Lệ yêu em đúng không?”

Mẹ già Tạ Lệ hiền từ sờ đầu Kỳ Hạo Diễm: “Đúng!”

Tên khờ khạo lập tức đắc ý dào dạt.

Ngay sau đó lại nghe thấy một câu theo ở phía sau: “Mỗi người đều có trách nhiệm yêu thương trẻ em thiểu năng trí tuệ.”

Kỳ Hạo Diễm: “……”

Tạm biệt thế giới này, anh ta muốn đi xa!

Đừng hỏi anh ta muốn đi đâu, anh ta chỉ muốn chèo thuyền trên mặt trăng.

Đoàn người nói chuyện ầm ĩ, trong tiếng nói cười vui vẻ đã đến địa điểm của lần này.

Tổ tiết mục có một nhóm người đến trước đã dựng nơi cắm trại của bọn họ xong, năm người đứng ở chỗ đất trống ngay phía trước lều.

Thư ký trường quay đập bảng, có nghĩa việc ghi hình tiết mục chính thức bắt đầu, đạo diễn cầm loa nhỏ ở đó dặn dò: “Lần này không cần mọi người tự dựng nơi ở, tổ tiết mục cung cấp lều trại cho mọi người.”

Phó Tử Trảm đứng ở bên cạnh liếc mắt một nhìn bốn phía, cũng không có nhìn thấy lều trại hay đồ linh tinh gì của bọn họ.

Có bẫy!

Quả nhiên, giây tiếp theo đạo diễn đã nói đến nhiệm vụ: “Nhưng ngày hôm qua lều trại bị sinh vật không biết tên trộm đi, kể cả một vài công cụ để mọi người sinh tồn, cho nên mọi người cần phải tự đi tìm.”

Phó Tử Trảm và bốn người khác: “……”

Trên mặt đều ghi hạn hán lời, đại khái có ý là: Anh đang nói cái gì cơ???

Bọn họ nên phối hợp diễn xuất nhưng rất muốn lựa chọn làm như không thấy!

Ngay cả cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp cũng không muốn phối hợp cho lắm.

【 Có thể là trí nhớ t xảy ra vấn đề, nếu t nhớ không lầm thì không phải những thứ kia là tổ tiết mục thu hả? 】

【 ha ha ha ha ha, đạo diễn trợn mắt nói dối mà cũng không nói lắp 】

【 Sinh vật không biết tên, là voi rừng Bạch Tắc à? 】

【??? 】

【 Đằng trước có thể đừng nói nữa được hong? Em nổi cả da gà rồi này 】

【 Nói ra thì đến bây giờ chuyên gia còn chưa tìm được bóng dáng con voi, luôn cảm thấy tận thế sắp đến, sinh vật ngoài hành tinh xâm chiếm! Nhưng chúng ta còn không tìm được tung tích 】

【 Moá!!! Ban ngày ban mặt mà tui còn đi bật đèn 】

【 Ngừng hết đi, đổi đề tài khác được không? Yên lặng xem chương trình là được. Thảo luận tập trước làm gì 】

Trên bình luận, một bộ phận cư dân mạng đang có ý đồ kéo đề tài đã lệch lạc về quỹ đạo.

Trên đảo Saguaya, đạo diễn trợn mắt nói dối xong thì yên tĩnh.

Giao sân khấu lại cho năm vị khách mời có kỹ thuật diễn còn không qua cửa, trên mặt mỗi người đều viết cạn lời và không muốn phối hợp diễn kịch cho lắm.

Cuối cùng vẫn là Văn Đăng đưa ra nghi vấn: “Dù sao cũng phải có phạm vi chứ?”

“Phạm vi 5 km.”

“……”

Phạm vi này thật đúng là nhỏ đấy nhỉ.

Năm người bỏ hành lý xuống, chụm lại thảo luận.

Kỳ Hạo Diễm động não nghĩ đến: “5 km này không bao gồm trong biển chứ? 5 km dưới biển?”

“……”

Giọng điệu của Phó Tử Trảm không mang theo chút cảm xúc nào, việc nào ra việc đó: “Chắc bọn họ không có năng lực đó.”

Quay một chương trình giải trí mà thôi, cũng không đến mức 5 km dưới biển.

Cuối cùng trải qua một màn thảo luận, vẫn phải tìm trang bị trước, trong quá trình tìm có thể thuận tiện tìm quả dại, dù sao ngay cả đá đánh lửa cũng không có, có mỗi thực phẩm sống cũng chỉ có thể để nhìn.

Bởi vì suy xét đến Kỳ Hạo Diễm kéo vali nên thể lực đã tiêu hao không ít, cuối cùng là Phó Tử Trảm và Đoạn Chính Sơ đi về phía thảo nguyên Yafi, những người còn lại ở lại tìm xung quanh đảo.

Thảo nguyên Yafi thật sự mênh mông vô bờ, hai người đứng ở một nơi trống trải, vẫn không nhúc nhích.

Đỉnh đầu như là có đàn quạ đen bay qua biểu thị việc không biết nói gì, hình ảnh gần như im lặng.

Dáng vẻ Đoạn Chính Sơ giống như không có sức sống: “To như vậy, có vẻ không dễ tìm cho lắm.”

Phó Tử Trảm trầm mặc một lát, hai mắt nhìn phía trước, trên thảo nguyên có một số bò, dê hoang đang ăn cỏ, hoàn cảnh sinh thái không tệ, là thiên đường của chúng nó.

Nhưng…

Cũng quá lớn, 5 km cũng là một phạm vi không nhỏ.

Rất lâu sau, Phó Tử Trảm bước một bước: “Cứ đi trước đã.”

“Cũng được.” Đoạn Chính Sơ theo ở phía sau.

Hai người đi đi dừng dừng, dừng dừng đi đi một lúc, thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Phòng phát sóng trực tiếp của hai người, cư dân mạng xem phát sóng trực tiếp đã chán đến mức sắp ngủ rồi.

【 Có người tốt bụng nào đó nói với bọn họ rằng, đã đi hơn một tiếng đồng hồ rồi, có lẽ đã vượt qua phạm vi rồi hay không 】

【 ha ha ha ha ha ha ha bọn họ không mệt hả 】

【 Trông Tiểu Đoạn có vẻ sống không còn gì luyến tiếc 】

【 Thể lực của chồng tui thiệc là tốt, còn không thở dốc nữa! 】

Phó Tử Trảm không thở dốc nhìn bầu trời, nhìn mặt đất, dừng bước chân.

Cuối cùng nhìn một người đồng đội khác: “Bình thường vận khí của cậu có tốt không?”

Đoạn Chính Sơ chớp chớp mắt, dường như đang nói: Cậu cảm thấy thế nào?

Phó Tử Trảm nghẹn lại: “Tôi hiểu rồi.”

Đoạn Chính Sơ đáp lại theo lễ phép: “Cậu thì sao?”

Phó Tử Trảm nhìn trời mà hơi tang thương: “Cũng tùy tình huống, dù sao bây giờ chắc chắn là không tốt.”

Có hệ thống xui xẻo kia ở bên người, vận khí của hắn chưa từng tốt bao giờ.

Chẳng Ra Gì Cả vẫn luôn yên tĩnh như gà: “???”

“Nói giống như lúc không có ta thì anh may mắn lắm vậy.”

Phó Tử Trảm nói có sách mách có chứng: “Nhưng có mi thì chắc chắn là đen luôn.”

Chẳng Ra Gì Cả: “……”

Vấn đề: Nó nên làm thế nào để giảo biện một câu sự thật, online chờ, rất gấp!

Khi nó còn đang suy nghĩ đối sách, Phó Tử Trảm đã không để ý tới nó nữa.

Giao lưu ánh mắt với Đoạn Chính Sơ một phen, cuối cùng đưa ra một kết luận.

“Tôi cảm thấy có thể chúng ta đã bỏ qua.”

Đoạn Chính Sơ gật đầu phụ họa: “Tôi cảm thấy điều cậu cảm thấy là đúng.”

Vì thế, hai thiếu niên đi xa gần hai tiếng đồng hồ không thể không dẹp đường hồi phủ.

Bước chân chân quay về có hơi trầm trọng.

Lúc này, nơi xa một đàn ngựa vui vẻ thoải mái đi ngang qua, tròng mắt Phó Tử Trảm chuyển động, như đang tự hỏi gì đó.