Chương 26.1

Mắt thấy người đại diện nhà mình sắp tức chết rồi.

Phó Tử Trảm vội vàng bổ sung thêm: “Sau này nếu mà có việc như viết nhạc thế này, có thể tìm em! Em đều nhận!”

Công việc này rất nhẹ nhàng.

So với việc mình ca hát tổ chức buổi biểu diễn thì nhẹ nhàng hơn nhiều, tiền kiếm được cũng khá khả quan.

Thái Hộc không cam lòng, cảm giác này thật giống như hiện tại đang có một viên trân châu lấp lánh sáng lên ở trước mặt mình, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nó cos một cục đá không thu hút chút nào.

Đặc biệt là anh ta còn là cái người đào trân châu kia.

Từ lúc bắt đầu Thái Hộc đã đau gan giờ lại biến thành tận tình khuyên bảo: “Tôi cảm thấy cậu có thể về nhà tự suy xét một chút, bây giờ cậu còn trẻ, phát triển nhiều mặt một chút không tốt à?”

Quan trọng nhất nhất nhất là, thiên phú này thật sự nghịch thiên mà!!!

Đi ra ngoài thật sự là treo bạn cùng lứa tuổi lên đánh. Không! Không chỉ là bạn cùng lứa tuổi, ngay cả thằng cháu Lý Bằng kia cũng không so được nữa là.

Tâm tình của Thái Hộc hiện tại chính là kiểu cậu không lên tôi hận không thể để mình lên, anh ta muốn toàn thế giới đều biết nghệ sĩ trong tay mình là tuyệt thế thiên tài như thế nào!

Chỉ cần đi con đường giới ca hát này, sau này chắc chắn sẽ nổi tiếng!!!

Xem còn ai dám nói anh ta dẫn dắt người nào thì người đó flop.

Nhưng dốc hết tâm can thì dốc hết tâm can, người ta lại không có lòng muốn nổi tiếng.

Được chăng hay chớ, Phật hệ đến mức không giống một người trẻ tuổi.

Phó Tử Trảm mặc kệ người đại diện nhà mình có tâm tình như thế nào, hắn giao hàng xong rồi, hắn muốn về nhà nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi ra ngoài quay tiết mục nữa.

Mắt thấy hắn muốn đi, Ôn Trấp ở bên cạnh vừa nãy còn đang đắm chìm ở trong bản demo đột nhiên ngẩng đầu hỏi một câu: “Lúc phát hành thì viết tên của cậu luôn sao?”

Nói như thế nào thì bây giờ người ta cũng là nghệ sĩ có chút danh tiếng.

Phó Tử Trảm nghe vậy thì dừng bước chân, hắn quên mất vấn đề này.

“Viết Trạm Ngôn đi.”

Là cái tên đã từng dùng để trà trộn giới ca hát.

Nói xong, Phó Tử Trảm lại đề cập đến tiền của mình thêm lần nữa, làm như sợ người đại diện nhà hắn quỵt nợ vậy.

Sau đó thì có được sự ghét bỏ xem thường của anh Thái.

Cùng với một chữ viết hoa in đậm: “Cút!”

Bây giờ tâm tình của anh ta rất không tốt, so với lúc bị thằng cháu Lý Bằng kia chọc tức thì còn khó chịu hơn.

Chỉ khi đối phương đồng ý với anh ta sau này sẽ phát triển về ca hát thì mới có thể tốt.

Phó Tử Trảm lập tức tỏ vẻ: Chuồn chuồn…

Vậy thì tâm tình cứ tiếp tục không tốt đi.

Hắn cảm thấy trạng thái và tiết tấu như bây giờ khá tốt.

Huống hồ nguyên chủ người ta là xuất thân từ ngành biểu diễn hệ chính quy đấy, muốn lăn lộn cũng phải lăn lộn trong giới nghệ sĩ chứ!



Kế hoạch phát triển trong tương lai vô tật mà chết.

Ngày hôm sau, lúc Phó Tử Trảm xuất phát đến sân bay cũng không có người đại diện tiễn, có vẻ như là anh Thái người ta còn đang nổi nóng, vẫn là Ôn Trấp bảo trợ lý nhà mình đến tiễn.

Sau ngày hôm qua, bỗng nhiên thái độ của Ôn Trấp nhiệt tình hơn không ít.

Thật ra trước kia cũng không có gặp gỡ gì nhiều, giữa hai bên chỉ là đồng nghiệp bình thường, bây giờ mặc kệ đối phương xuất phát từ ích lợi của mình hay là thưởng thức năng lực của hắn thì đều không sao cả.

Có sức lao động miễn phí, không cần để đó lãng phí.

Lần này địa điểm ghi hình ở nước ngoài, trước khi đi, thật ra anh Thái vẫn gọi điện thoại.

Chủ yếu hỏi nơi về của Chẳng Ra Gì Cả.

Phó Tử Trảm cũng vẫn trả lời như lần đầu, nó đến chỗ của bạn nó.

Sau đó đối diện liền thở phì phì cúp điện thoại, có lẽ đây cũng là nguyên nhân chẳng thèm đến tiễn nhỉ.

Chủ nhân của chó thì anh ta không thuyết phục được, chó thì anh ta cũng không chiếm được.

Hôm nay cũng là một người đại diện thất bại!

Thái Hộc thở phì phì.

Phó Tử Trảm bất đắc dĩ, đúng là một ông chú trung niên khó ở, có thể là sắp đến kỳ mãn kinh.

Sân bay, Phó Tử Trảm là người đến cuối cùng, Kỳ Hạo Diễm nhìn thấy hắn thì nhiệt tình dào dạt vẫy tay: “Anh Phó, hôm nay anh chậm quá nha.”

Phó Tử Trảm đeo ba lô của mình bước nhanh đến: “Ngược lại hôm nay anh rất nhanh đó.”

Kỳ Hạo Diễm đắc ý dào dạt: “Cũng khá là nhanh, em chính là người đến đầu tiên, không có ai nhanh hơn em.”

Phòng phát sóng trực tiếp, các fan đã chờ đợi hai tuần, lúc này đều cực kì hưng phấn, người này lại người kia nói.

【 Ngốc đến mức không muốn nhìn, che mặt.emoji】

【 Bảo bối, đàn ông không nói nhanh! 】

【 a a a a a a, chồng elm đến rồi! 】

【 Chỉ có một mình tui còn đang rối rắm bgm lần trước Phó Tử Trảm nấu cơm tên là gì sao? Không tìm thấy tui thật sự rất khó chịu ~_~】

【 Tranh thủ từng phút từng giây tới xem chồng iu của iem một cái, lát nữa lên máy bay lại không nhìn thấy 】

【 có ai biết lần này là đi đâu không? 】

【 Nghe nói là đi nước ngoài 】

【 Không quan tâm, chẳng phải đến rồi sẽ biết hay sao, bay giờ đoán tới đoán lui có ích gì 】

Đừng nói fans không biết, thật ra Phó Tử Trảm và các khách mời cũng không biết, bọn họ chỉ biết địa điểm máy bay đáp.

Hiển nhiên chắc chắn sau khi đến nơi còn có hành trình khác, dù sao tiết mục sinh tồn dã ngoại cũng không thể quay ở trong thành phố.

Cuối cùng đoàn người bị đưa tới đảo Saguaya.

Đảo Saguaya là một hòn đảo nhỏ độc lập trong nước Yayadegua, hướng Tây Nam của đảo giáp với biển, hướng Đông Bắc thì tiếp giáp với thảo nguyên Yafi.

(Tất cả các địa điểm đều không có thật)

Sản vật vô cùng phong phú, thảo nguyên mênh mông vô bờ, biển lớn xanh lam trong vắt, cảnh sắc rất là đồ sộ.

Cùng với đảo nhỏ bị kẹp ở chính giữa, có phong cách rất độc đáo.

Lần này Phó Tử Trảm mang hành lý cũng gần giống như lần trước, chủ yếu ở chất lượng không phải số lượng, dùng tốt là được.

Chỉ là trước khi lên đảo đã bị tổ tiết mục cẩn thận cướp đoạt một phen, rất nhiều công cụ đều bị tịch thu, mỹ kỳ danh rằng có sắp xếp khác.

Vừa nhìn là biết muốn làm chuyện xấu khác.

Nhưng mà những đồ dùng làm bếp của Kỳ Hạo Diễm cũng không bị tịch thu, có thể là xem ở mỗi lần nấu cơm số liệu phát sóng trực tiếp đều tăng mạnh, cho nên để lại đống đồ ấy.

Lúc lên đảo là buổi sáng theo giờ địa phương, lần này bọn họ cũng đủ thời gian để tính toán cho mấy ngày tiếp theo.

Rời thuyền, Kỳ Hạo Diễm xách theo cái vali cực nặng của anh ta, kéo đi một đường, cũng may chất lượng của vali không tệ, không thì cũng không chịu nổi anh ta giày vò như vậy, có khi nửa đường đã hỏng.

“Đảo này tên là gì cơ? Saguaya? Sao em chưa từng nghe nói đến nhỉ, có phải ekip chuyên tìm một nơi thế này để ám chỉ thật ra chúng ta là đồ ngốc hay không?”

*Tên đảo 沙瓜亚 /Shā guā yà/

傻瓜 /shǎguā/: đồ ngốc

Phó Tử Trảm đeo ba lô của mình, đánh giá bốn phía, giọng nhàn nhạt: “Chắc là chỉ ám chỉ một mình anh, nhưng tôi vẫn cảm thấy bọn họ làm điều thừa, đây là việc cần phải ám chỉ à?”