Chương 24.1

Đơn giản thoát tục cũng không thể nói với người ngoài.

Thế cho nên rất lâu về sau còn có người già kể với con cháu nhà mình về tình hình lúc đó, cái con voi kia kìa cao y như một toà nhà vậy.

Mỗi lần đến lúc này sẽ có được tiếng la hét nghịch ngợm của đám cháu chắt, rất là buồn cười vui vẻ. Nhưng cuối cùng điều đó cũng thành một bí mật không thể giải đáp. Bởi vì sau lần đó thì nó chưa từng xuất hiện nữa.

Đương nhiên đây đều là chuyện của sau này.

Giờ này, cuối cùng cũng đến lượt bọn họ check in lên máy bay.

Đoàn người check in mà bước đi cũng vội vàng, tựa như chưa từng có một giây phút nào cảm thấy máy bay thân thiết thế này, đều là người đáng thương bị kinh hách liên tục dọa vỡ mật.

Chỉ muốn quay lại ổ nhỏ ấm áp của mình ôm bạn bè thân thích kể về một đêm kinh tâm động phách kia.

Lần này chỗ ngồi của Phó Tử Trảm gần Đoạn Chính Sơ, vị này đúng là một idol rất Phật hệ, nói cũng không nhiều lắm, chỉ xem sân khấu thì vẫn rất có thực lực, có lẽ chính là bản thân mình quá Phật hệ không tương tác post bài mới dẫn đến hiện tại không ấm không nóng.

Người thế này thường rất ít nói, bên tai không có âm thanh ồn ào, Phó Tử Trảm cũng mừng vì tự tại, vừa vặn tối hôm qua không ngủ ngon, bây giờ hắn cũng mệt nhọc.

Có điều tuy rằng bên tai không có, nhưng mà trong đầu thì có.

Hệ thống nhát gan nào đó đã biết tin tức, đã biết official weibo trả lời, hậu tri hậu giác bắt đầu thấp thỏm: “Anh nói bọn họ có thể phát hiện ra cái gì hay không?”

Phó Tử Trảm nhắm mắt lại, dưỡng thần: “Phát hiện cái gì? Mi để lại sơ hở?”

Chẳng Ra Gì Cả phủ nhận: “Vậy thì không có.”

“Vậy không phải ổn rồi à.”

Chẳng Ra Gì Cả rối rắm: “Nhưng nhỡ may thì sao, nhỡ may đến lúc đó phát hiện cái gì, liệu có kéo chúng ta đi giải phẫu hay không?”

Phó Tử Trảm bất đắc dĩ: “Giải phẫu thì cũng là giải phẫu ta, mi sợ cái gì!”

“Anh bị giải phẫu rồi không phải ta cũng bị định dạng lại sao!”

“Cũng không biết chuyên gia của thế giới này có lợi hại hay không, bọn họ…”

Âm thanh máy móc vẫn luôn huyên thuyên bô lô ba la không để yên, huyệt Thái Dương của Phó Tử Trảm bị ồn ào đến mức nhảy thình thịch, lên tiếng ngắt ngang: “Mi có sức lực này thì đi nhìn xem năng lượng khôi phục hay chưa đi.”

Những lời còn lại của Chẳng Ra Gì Cả thành công bị kẹt ở số liệu.

Đúng rồi, tất cả kết quả bây giờ, đều có một nguyên nhân lúc ban đầu.

Năng lượng khôi phục đương nhiên là không thể khôi phục, nếu mà khôi phục rồi thì bọn họ đã có thể trực tiếp rời đi, nó cũng không cần nghĩ này kia.

Chẳng Ra Gì Cả ngoan ngoãn ngậm miệng.

Phó Tử Trảm dùng một câu có được sự yên bình ngắn ngủi.

Quá trình bay một đường không mơ màng, ngủ bù một giấc thật đã.

Bởi vì chương trình là phát sóng trực tiếp, nên dẫn đến hành trình của bọn họ có rất nhiều fans đều đoán được, cho dù không đoán được thời gian cụ thể, người ta cũng có kiên nhẫn chờ đến thời gian được, đừng xem thường quyết tâm của fans đón máy bay.

Việc này dẫn đến khi bọn họ đáp xuống sân bay bên kia thì bị vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài.

Fans chen chúc mà đến, gọi tên ai cũng có.

Phó Tử Trảm bắt giữ chính xác được tên của mình, cũng không phải giọng của người ta to, mà là người gọi tên hắn rất nhiều. Lông mày Phó Tử Trảm hơi nhướn lên, có hơi ngoài ý muốn, hình như nhân khí của hắn rất cao nhỉ?

Nấu cơm hút fan như vậy à? Quả nhiên người nào cũng là người ăn cơm!

Fans nhiệt tình dào dạt, hắn vẫy tay đáp lại, lại chọc cho mọi người thét chói tai.

Sau đó thì nhìn thấy người đại diện nhà mình, anh Thái.

Bọn họ chen qua người hâm mộ nhiệt tình, một đường khó khăn leo lên xe.

Thái Hộc tự lái xe của mình, hiện Phó Tử Trảm không xe không trợ lý, lăn lộn đến mức như vậy cũng có thể nói là nam giới trầm mặc, nữ giới rơi lệ.

Đến khi hắn ngồi ở ghế phụ, thắt đai an toàn xong thì nghe thấy người đại diện nha mình nói: “Trông cậu có vẻ giống như không bị sao hết nhỉ?”

Phó Tử Trảm: “???”

Vì sao hắn phải giống có bị sao?

Anh Thái đưa ra nghi vấn chân thật: “Tôi xem video cũng bị doạ vỡ mật, gọi điện thoại cho cậu cũng không được, nếu không phải xem phát sóng trực tiếp thấy cậu còn ở trong đó thì tôi đã cho rằng cậu không còn nữa rồi.”

Phó Tử Trảm giải thích: “Lúc đó điện thoại còn ở trong tay nhân viên công tác.”

Sau đó mới trả cho bọn họ.

Thái Hộc lái xe, đôi mắt nhìn chằm chằm phía trước: “Tôi biết, đây không phải là quan tâm sẽ bị loạn sao, tôi gọi xong mới nhớ ra có lẽ cậu không cầm điện thoại, may mắn người không bị sao hết, bằng không quãng đời còn lại của tôi đều phải sống trong áy náy.”

Dù sao cũng là anh ta nhận tiết mục, nhiều ít cũng có chút trách nhiệm.

Phó Tử Trảm hỏi thử: “Vậy không quay chương trình này nữa?”

Thái Hộc không chút suy nghĩ: “Thế không được, ký hợp đồng cả rồi, tiền vi phạm hợp đồng nhiều lắm đó.”

“……”

A, anh cũng chỉ áy náy trong một giây thôi đúng không

Mỉm cười.

Thái Hộc thay đổi đề tài khác tiếp tục nói chuyện: “Con voi kia thật sự to như vậy sao? Có phải mọi người còn không cao bằng chân nó hay không?”

Biểu cảm của Phó Tử Trảm nhàn nhạt: “Cũng tạm, không đáng sợ lắm.”

Chỉ là thủ thuật che mắt bằng công nghệ trình chiếu hình ảo của Cục Xuyên Nhanh mà thôi.

Hiển nhiên Thái Hộc không tin: “Không cần tỏ vẻ với tôi, lúc ấy tôi đã thấy cậu bị dọa choáng váng rồi.”

Phó Tử Trảm: “……”

Hắn tỏ vẻ cái gì, lúc ấy hắn chỉ là đang nghe hệ thống nhát như chuột nhà mình run rẩy mà thôi.

Thái Hộc trực tiếp coi sự trầm mặc của Phó Tử Trảm thành cam chịu.

Thiếu niên mà! Lòng tự trọng rất mạnh, sĩ diện chết còn không thừa nhận!

Gánh nặng thần tượng rất lớn!

Năm đó anh ta cũng như thế thôi.

Nghĩ đến thần tượng, Thái Hộc như bỗng nhiên liên tưởng đến gì đó, dặn dò người bên cạnh: “Mấy ngày tới cậu ở nhà nghỉ ngơi cũng đừng quên tương tác, đăng mấy trạng thái lên Weibo hoặc là đăng video ngắn tương tác với fans một chút, nhân lúc có thế đang lên bây giờ, bộc lộ nhiều một chút.”

Phó Tử Trảm tạm dừng một giây, như đang ngẫm nghĩ, sau đó mới nói: “Tôi cũng có thế đang lên á? Nấu cơm ăn ngon?”