Chương 21.2

Đạo diễn nhìn thấy hot search: “……”

Thôi cũng được, lại là một cái hot search miễn phí, không cần tốn tiền, sắc mặt lại bình thường hơn một tẹo.

Tổ tiết mục nghĩ cái gì thì Phó Tử Trảm cũng không muốn biết lắm, dù sao người ta cũng không đói bụng, người ta còn có lều trại để ở, đồ ăn đầy đủ.

Số khổ chỉ là mấy người khách mời bọn họ còn phải tìm ấm no ở trong gian nan.

Bay giờ tìm được rồi! Kiêu ngạo!!!

Đoàn người mang theo chiến lợi phẩm vui sướиɠ dẹp đường hồi phủ, một hồi lăn lộn này cũng đã mất một hai tiếng, mà dạ dày bọn họ còn rỗng tuếch.

Kỳ Hạo Diễm vừa rồi còn đứng thật xa, lúc này lại tiến đến bên cạnh Phó Tử Trảm, gọi đại ca đến đại ca đi, thật sự rất chân chó.

“Anh Phó, cá chình này chúng ta ăn như thế nào vậy?”

Phó Tử Trảm liếc mắt một cái: “Nó rất ghê tởm, không phải thứ anh có thể ăn.”

Thấy không? Đằng trước có quyển sổ nhỏ ghi thù đã mở ra.

Ba người bên cạnh đều đang nghẹn cười, muốn cười lại không dám cười thành tiếng.

Kỳ Hạo Diễm: “……”

Không sao cả, quyển sổ nhỏ mở ra, anh ta đóng lại là được ấy mà!

Chó săn bắt đầu nịnh nọt không có giới hạn: “He he he, sao lại ghê tởm chứ, không phải là em mù sao, nếu như anh không tin, lát nữa em sẽ ăn một bữa no nê để chứng minh, thật sự không ghê tởm! Anh đừng so đo nhé!”

Phó Tử Trảm: “……”

Tôi cảm ơn anh???

Cảm ơn hay không cảm ơn đều là lời phía sau, trước mặt quan trọng nhất chính là…

Mọi người đều đói bụng.

Tạ Lệ là giới nữ duy nhất trong đội, rất là cẩn thận: “Nhiều như vậy, có phải chúng ta nên để nuôi không? Bây giờ thời tiết này, nếu chúng nó mà chết, có lẽ cũng không để được, rất đáng tiếc đó.”

Văn Đăng đồng ý: “Đào một cái hố đi, tìm xem chúng ta có thứ gì không thấm nước hay không, lót ở bên trong là được.”

Kỳ Hạo Diễm giơ đôi tay: “Để em đào.”

Đoạn Chính Sơ ở bên cạnh có vẻ không có nhiệt tình gì lắm: “Không phải nuôi trong nồi là được rồi à.”

“……”

Cá nguyện sẽ để bị nấu ư?

Phó Tử Trảm nghe xong đầy tai, một mình bắt đầu bận việc, dù sao việc kế tiếp không liên quan đến hắn, công việc của hắn là ở trước bếp.

Cũng có thể nói là rất tự giác.

Quá trình xử lý cá rất thuận lợi, dù gì cũng không giống các loại gia cầm, còn phải nhổ lông.

Cái vali thật to lúc trước bị ghét bỏ, rốt cuộc ngay lúc này đã phát huy tác dụng của nó, đồ đạc bên trong thật sự là đầy đủ hết, gia vị và đồ làm bếp mà hắn cần đúng là đều có.

Nhưng mà cuộc sống ở dã ngoại thật sự có hơi không tiện, may mắn tổ tiết mục không biếи ŧɦái đến mức bắt bọn họ tự đánh lửa, cho phép bọn họ tự mang theo đá đánh lửa.

Nhưng mà bếp thì phải tự dựng lên, đêm qua bận rộn làm chỗ ngủ, chỉ làm một cái đơn giản, lúc này những người rảnh đến mức không có việc gì thì tìm củi xong là có thể bắt đầu nấu cơm.

Phó Tử Trảm nhét những thanh củi mà bọn họ nhặt được vào trong bếp nhóm lửa, vừa nhét lại vừa cue hệ thống nhà mình: “Không thì mi ra đây nhóm lửa cho ta cái?”

Chẳng Ra Gì Cả: “???”

Bây giờ không biểu diễn thuật golden biến mất nữa, đổi lại thành biến ra golden phải không?

Trong lúc Phó Tử Trảm cue hệ thống nhà mình, bên cạnh bỗng nhiên có thêm một bóng người, Kỳ Hạo Diễm không biết cái gì ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, rất là chó săn: “Việc nhỏ thế này sao có thể phiền anh Phó được chứ, để em đốt, để em đốt!”

Thái độ với cha mẹ áo cơm có thể nói rằng khá là thành khẩn.

Có người nhóm lửa miễn phí, đừng lãng phí.

Động tác Phó Tử Trảm nhường vị trí rất là thuần thục, Kỳ Hạo Diễm nhóm lửa, bỗng nhiên nghĩ tới gì đó nên nói với Phó Tử Trảm: “Nếu có Chẳng Ra Gì Cả nhà anh ở đây thì tốt rồi, đây nên là việc của nó.”

Chẳng Ra Gì Cả: “???”

Vừa mới có người nói cái gì hả?

Hình như chương trình phụ trách thính giác của nó xuất hiện bug, xuất hiện cả tiếng vang, xin hỏi có phải nó là nghe thấy hai yêu cầu giống nhau như đúc không?

Một cái hai cái này, sao lại không làm người vậy chứ?

Có người có thể dùng, còn cần chó làm gì, Phó Tử Trảm cầm ý kiến phản đối: “Tôi cảm thấy anh thích hợp hơn.”

Người sống đương nhiên dùng tốt hơn là chó.

Không biết bản thân mình cùng ngồi cùng ăn với chó, Kỳ Hạo Diễm cười rất vui vẻ: “Em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc.”

Tên ngốc cho rằng mình được khẳng định.

Hôm nay cũng là một ngày thể hiện bản sắc của tên ngốc mà.

Khu bình luận, fans che mặt.

【 làm sao bây giờ, t không muốn thừa nhận tên này là con troai của t nữa 】

【 thần tượng mà mình hâm mộ, quỳ cũng phải tiếp tục hâm mộ 】

【 ha ha ha ha ha, vì sao ẻm còn có thể cười đến vui vẻ như vậy 】

【 sau này tui nhất định không đề cập đến một chữ về việc tui hâm mộ cái tên này 】

【 òi òi, đừng bấm nữa, chồng t phải nấu cơm! 】

【 nấu cơm nấu cơm! Lấy quyển sổ đến rồi!!! Hôm nay phải học lỏm thành công 】

【 Đã đặt cơm hộp! 】

Phó Tử Trảm cũng không nghĩ rằng có một ngày bản thân mình có thể biểu diễn một phen mỹ thực thịnh yến ở ngoài trời.

Bên cạnh vây quanh ba người gào khóc đòi ăn, chính giữa còn có một tên khờ khạo ngồi với danh nghĩa là nhóm lửa mà thật ra nước miếng sắp rơi vào trong nồi.

Mà hắn ngồi xổm trên mặt đất…

Chân đã tê rần.

Nấu cơm đến mức tê chân cũng là người độc nhất vô nhị.