Chương 2

Thời gian đến buổi trưa, trên một con đường nhỏ ở phía Tây Nam thôn Trung Túc truyền đến âm thanh ồn ào nhốn nháo, hai người đàn ông đi ở giữa rì rầm nói chuyện, trước sau đều có người khiêng camera.

Người đàn ông lớn tuổi không có tin tưởng lắm: “Tôi cảm thấy có thể hôm nay chúng ta thật sự không tìm thấy thịt.”

Trên mặt người đàn ông tuổi trẻ một chút mang theo quyết tâm nhất định phải được: “Nếu như nhà này cũng không có thịt, em sẽ vào trong núi xem, nói không chừng có thể bắt được một con thỏ ngốc.”

“Ôm cây đợi thỏ chỉ là chuyện cổ tích ngụ ngôn.”

“……”

Trong viện, Phó Tử Trảm ngồi ở dưới bóng râm, quần áo trên người đã đổi sang bộ mới. Ở nông thôn cái gì cũng không có, chỉ có thời tiết không tồi, cho dù là giữa trưa thì trong không khí cũng mang theo một phần mát mẻ.

Những người trên con đường nhỏ nơi xa dần dần đến gần, tiếng nói chuyện truyền vào tai của thiếu niên, lông mày Phó Tử Trảm hơi nhếch lên, đây là đóng phim hay là quay chương trình?

Không có những thiết bị chuyên dụng, vậy hẳn là quay chương trình.

Không nghĩ tới ở cái thôn nho nhỏ còn có kinh hỉ ngoài ý muốn, bên dưới hàng lông mi dày rậm như quạt là đôi đồng tử chuyển động không biết đang suy nghĩ cái gì.

Cửa lớn bằng gỗ trước sân rộng mở, nhưng người tới vẫn rất có lễ phép, nhẹ nhàng gõ mấy cái.

Người đàn ông lớn tuổi tên Từ Phong Hoa, là một diễn viên trung niên, ông ấy gõ cửa xong vừa định nói câu gì đó thì bỗng nhiên lời nói liền kẹt ở trong họng.

Bởi vì tình cảnh trong sân thật sự có chút quỷ dị.

Không chỉ có mình ông ấy cảm thấy như vậy, động tác của cameraman và Kỳ Hạo Diễm theo ở phía sau dùng mắt thường cũng có thể thấy được rằng bọn họ đông cứng lại trong một giây.

Thiếu niên trong sân rất đẹp, tuy rằng quần áo có hơi cũ, nhưng cũng khó nén phong hoa.

Thiếu niên ngồi ở chỗ kia có hơi thở như một lão cán bộ, trên cái bàn trước mặt hắn bày một cái đĩa lớn bằng sứ in hoa hồng, bên góc trái là một chai vang đỏ nhìn không ra nhãn hiệu gì.

Tay phải thiếu niên cầm dao, tay trái cầm nĩa, thoạt nhìn trên đĩa là một miếng bò bít tết và vài thứ nữa.

Con dao to kia nhìn sơ qua thì còn to hơn cả bò bít tết, cũng mất công hắn còn có thể cắt ra được cảm giác nghi thức.

Bên tay trái của thiếu niên là một cái ly rất có cảm giác lâu đời, trên ly có in một hình quốc huy khá to, không có gì bất ngờ thì bên trong chắc là rượu vang đỏ.

Nếu chỉ có thế này thôi, Từ Phong Hoa vẫn có thể tiếp thu, còn không phải là phong cách hỗn hợp sao, không kỳ quái…

Nhưng mà đám heo ụt ịt trong viện kia là nàm thao? Thì ra heo nhà còn là động vật nuôi thả hả?

Người trong tổ tiết mục《 Nguyên vị nhân sinh 》 đều giống như bị ếm bùa, ánh mắt rất là nhất trí, ngay cả động tác quay đầu đều như từng được huấn luyện gì đó.

Đầu tiên là nhìn nhìn thiếu niên giữa sân, lại quay sang phải nhìn nhìn đám heo ụt ịt trong một góc, cuối cùng ánh mắt thống nhất dừng lại ở bên trái, nơi đó…

Một con lông vàng đang… giặt quần áo???

Là bọn họ hoa mắt à? Hay là mấy động vật thành tinh phi pháp sau kiến quốc?

Trong một cái chậu bằng nhựa to to đặt nghiêng một cái ván giặt đồ, chân sau của lông vàng đứng ở bên ngoài chậu, chân trước đạp lên ván giặt đồ vò quần áo giống mô giống dạng.

Dù là khung cảnh nào thì đều có chút không thể tưởng tượng, thế cho nên Từ Phong Hoa vốn trầm ổn đều có hơi cạn lời.

Phó Tử Trảm cắt miếng thịt yêu thú nhỏ cuối cùng thành hai nửa, ngẩng đầu nhìn về phía một hàng sáu bảy người: “Mấy người có việc gì thế?”

Thịt yêu thú là trước đây khi xuyên nhanh vào thế giới tu luyện trữ lại, tùy tiện ném vào trong hệ thống, danh mục trữ vật của hệ thống có thể dùng như không gian, hơn nữa tự có chức năng giữ tươi, khi ném vào là thế nào thì lấy ra chính là thế ấy.

Lúc ấy cất nhiều chút, thuần túy chỉ là thèm hương vị của nó, nghĩ rằng sau này muốn ăn thì không đến mức còn phải đánh một lần.

Không nghĩ tới nhanh như vậy thứ dùng để đỡ thèm lại trở thành thứ cứu mạng, cái nhà này thật sự là nghèo đến mức một miếng thịt cũng không có, thứ thịt duy nhất chính là ba con heo sống kia.

Đến khi thiếu niên cắt xong thì buông dao phay xuống, Từ Phong Hoa và Kỳ Hạo Diễm mới tiến lên hai bước, lần này mở miệng trước chính là Kỳ Hạo Diễm, “Soái ca nhà cậu có còn thịt không? Chúng tôi có thể làm việc để đổi, nhà cậu có cần quét tước gì không? Hoặc là dưới ruộng có việc nhà nông cần làm gì đó không? Tôi đều có thể làm!”

Chỉ cần có thể có thịt ăn.

Kỳ Hạo Diễm sợ người khác không biết anh ta thèm thịt biết bao nhiêu, một đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào hai miếng thịt còn lại trên bàn.

Cái nĩa của Phó Tử Trảm lên rồi lại xuống, hai miếng thịt liền vào bụng rồi.

“Không còn thịt nữa”, dáng vẻ nghiêm trang kia giống như vừa rồi thứ hắn ăn chính là rau.

Kỳ Hạo Diễm: “……”

Cậu lau sạch khóe miệng dầu mỡ rồi lại nói thì lời này tương đối có sức thuyết phục.

Mấy tháng không được ăn thịt, ánh mắt Kỳ Hạo Diễm dần dần u oán, Phó Tử Trảm đối diện với ánh mắt u oán kia, mặt không đổi sắc vô tội mà nhún vai.

Vốn dĩ đã không có nhiều thịt, thịt yêu thú không phải người của tiểu thế giới có thể ăn, bọn họ không có tinh thần lực cường đại để tiêu hóa năng lượng ẩn chứa bên trong, ăn vào sẽ chỉ nổ banh xác.

Có điều……

Thiện lương như hắn, sao lại nhẫn tâm cự tuyệt nhóm người đầu tiên hắn nhìn thấy sau khi đi vào nơi này chứ.

Phó Tử Trảm hất cằm về phía bên trái: “Đó! Thích con nào thì mang đi đi.”

Dù sao đừng hy vọng hắn làm thịt, quá phiền toái.

“Cái con trên đầu có bớt kia cũng không tồi”, Phó Tử Trảm nhiệt tình thật lòng đề cử, chủ yếu không tồi ở… Chính là con này đυ.ng vào nguyên chủ.

Trải qua một buổi sáng Phó Tử Trảm vẫn là có chút không thể tiếp thu. Quỷ mới biết sáng hôm nay khi đi WC hắn đã trải qua việc gì.

Cũng chính là khi con người có ba cái gấp, hắn mới phát hiện…

Đáng ghét, nhà này ngay cả cái phòng toilet cũng không có, đi qua cửa chuồng heo, phía trước có một cái góc nho nhỏ, đó chính là WC.

Đó có thể gọi là WC sao!!!

Chỉ có hai miếng ván gần như muốn rơi xuống ngăn cách góc ấy và chuồng heo, cực kỳ không an toàn.

Hắn có một loại cảm giác ngồi xổm ở đó cúc hoa lúc nào cũng có thể khó giữ được.

Cho nên, ba con heo kia được vào trong sân, hắn không muốn khi giải quyết vấn đề sinh lý còn gặp phải hai mặt thụ địch.

Kỳ Hạo Diễm không cảm nhận được Phó Tử Trảm thật lòng, anh ta chỉ cảm thấy thiếu niên trước mắt đang hạn chế anh ta.

“Sao chúng tôi có thể lấy heo của cậu được, một miếng thịt là được rồi!”

Phó Tử Trảm đứng dậy tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ: “Cái này anh có thể lấy.”

Kỳ Hạo Diễm: “Không, tôi không thể lấy.”, Tuy rằng thật ra anh ta rất muốn, nhưng camera còn đang quay mà, đợi đến khi phát sóng, nghĩ cũng không cần nghĩ, anti-fan sẽ mắng anh ta như thế nào.

Không ngoài mấy thứ: Heo của thôn dân mà anh cũng không biết xấu hổ lấy của người ta! Không biết đó là tài sản duy nhất của người ta à! Thật là ích kỷ! Thần tượng làm bậy, cút khỏi giới giải trí!

Từ từ, những câu như thế…

Anh ta đều có thể đọc làu làu.

“Anh thật sự có thể lấy!”

“Tôi thật sự không thể lấy!”

Những người còn lại: “……”

Hai người đang đẩy cối xay đấy à, suy xét đến cảm nhận của lừa chưa?

Cuối cùng vẫn là Từ Phong Hoa nhìn không được đứng dậy, “Soái ca heo này của cậu chúng tôi khẳng định là không thể lấy, nhà cậu có đồ ăn không? Chúng tôi lấy chút rau xanh là được.”

Heo không đưa ra được, Phó Tử Trảm có chút tiếc nuối, “Vậy được rồi, đồ ăn cũng có, các anh muốn hái bao nhiêu thì hái”, nói xong thì chỉ chỉ vào một góc đất trồng rau.

Đất trồng rau cũng không lớn, bên trong trồng một ít cà chua, đậu que còn có rau xanh.

Chỉ là một ngón tay này của hắn, lập tức đem tầm mắt mọi người chuyển qua con lông vàng còn đang giặt quần áo trong một góc kia.

PD của《 Nguyên vị nhân sinh 》 đi theo cho Từ Phong Hoa một ánh mắt, nháy mắt Từ Phong Hoa đã hiểu, tư liệu tốt như vậy, khi phát sóng cũng là một điểm hút người xem.

Từ Phong Hoa cười nhìn về phía con lông vàng kia: “Soái ca, chó nhà cậu huấn luyện thế nào vậy? Còn biết giặt quần áo nữa, từng đưa đi huấn luyện chuyên môn à?”

Phó Tử Trảm cũng nhìn sang phía bên kia, bởi vì buổi sáng hệ thống nào đó tự khai ra, chính là nó định vị sai, mới dẫn đến cục diện hiện tại.

Nếu như không định vị sai, bọn họ sẽ không gặp phải khe hở thời không, bây giờ hắn đã nằm trên giường lớn 500m2.

Đương nhiên hệ thống làm chuyện sai phải gánh vác trách nhiệm cho sai lầm của mình, bộ đồ dính phân heo kia nó không giặt thì ai giặt!

Giọng của Phó Tử Trảm nhàn nhạt: “Chưa từng huấn luyện, nhà nghèo nên chó sớm gánh vác gia đình thôi”

Từ Phong Hoa: “……”

Ông ấy chỉ từng nghe nói con nhà nghèo nên sớm gánh vác gia đình, thì ra bây giờ ở nông thôn chó cũng tự lập sớm như vậy à?

Tai của số 444 giật giật, móng vuốt lông xù tiếp tục dẫm lên quần áo, giờ phút này nó thật sự hận mình vì sao lại được thiết kế hoàn mỹ như vậy, vì sao nó không có đυ.ng nước rồi rò điện chứ!

Như vậy nó sẽ không cần đυ.ng tới phân heo!!!

Hệ thống khổ trong lòng, nhưng hệ thống không nói.

Nó cũng không phải cố ý định vị sai mà!

Số 444 uất ức, chỉ có người nào đó biết, đáng tiếc người nào đó ý chí sắt đá xem nhẹ.

Vừa nãy Kỳ Hạo Diễm còn nhớ thịt, lúc này tâm lại bị con cún thu hút rồi, tuổi mới hai mươi, đúng là hoạt bát hiếu động.

Anh ta trực tiếp đi tới trước mặt lông vàng, ngồi xổm trước mặt nó, đôi tay chống cằm nhìn, rất là mới lạ.

“Soái ca có phải chó của anh thành tinh rồi hay không?”

Phó Tử Trảm rất là bình tĩnh: “Không có, chỉ là nhà bần hèn”

“Ngoại trừ giặt quần áo nó còn biết làm cái khác không? Nó dẫm như vậy có thể giặt quần sao sạch sẽ không?”

“Có thể giặt hết phân heo là được”, nói đến cái này Phó Tử Trảm lại có chút tang thương, hắn không trở về được, hắn còn không có tiền.

Kỳ Hạo Diễm không rõ nguyên do, chớp đôi mắt, vị huynh đệ này nghe có vẻ có chuyện xưa.

Từ Phong Hoa cũng tiến lên chen vào nói: “Nó nhìn có vẻ rất ngoan, nó tên là gì vậy?”

Phó Tử Trảm tạm dừng vài giây, sau đó chém đinh chặt sắt nói bốn chữ: “Chẳng Ra Gì Cả*!”

*Nguyên văn 不三不四 bất tam bất tứ: không đứng đắn, không ra gì, …

Kỳ Hạo Diễm: “……”

Từ Phong Hoa: “……”

Nhân viên công tác ở phía sau: “……”

Một đống chấm đen bay qua đỉnh đầu.

Con chó này là nhặt được hả? Có kiểu lấy tên thế này cho chó à?

Như là vì phụ họa ý nghĩ của mọi người, lông vàng ngẩng đầu ủy khuất nhìn thoáng qua Phó Tử Trảm.

Kỳ Hạo Diễm sờ sờ đầu chó, trong mắt đầy yêu thương: “Thật là uất ức cho mày, chẳng ra gì cả.”

Hệ thống: “……”

Đừng tưởng rằng anh mím môi lại, tôi sẽ không nhìn ra rằng thật ra anh rất muốn cười.

Hệ thống tức giận đến mức trừng mắt người đằng trước, đầu lại bị xoa nhẹ hai cái, trong sự phản kháng nghe được giọng nói quen thuộc: “Uất ức cho mi?”

Số 444 ngẩng đầu nhìn không trung, nhìn lên cao với góc 45° nước mắt sẽ không rơi xuống, “Không có”, hai chữ phủ định dùng thực lực diễn giải thứ gọi là bảo bảo ủy khuất nhưng bảo bảo không dám nói.

Phó Tử Trảm đứng ở phía sau Kỳ Hạo Diễm và Từ Phong Hoa khoanh tay trước ngực, cánh môi không động, nhưng bên tai số 444 lại vang lên âm thanh: “Trước kia ta đã từng bảo là gọi mi bằng tên này, chính mi không chịu, mi nhìn số hiệu mà mi có được xem, trong vòng mười số, không may mắn thì có hai, mi còn chiếm toàn bộ, ba số bốn! Mi không xui xẻo thì ai xui xẻo, về sau gọi là Chẳng Ra Gì Cả, không cho phản kháng!”

Phản kháng cũng vô dụng.

Số 444 uất ức nên giãy giụa lần cuối: “Anh mê tín!”

“A, chính mi đếm kỹ một chút xem chúng ta gặp phải bao nhiêu chuyện xui xẻo, lần đầu tiên, làm ta rơi xuống trên lưng yêu thú suýt chút nữa bị nó há mồm nuốt, có phải tại mi hay không? Lần thứ ba, mi nói không thành vấn đề, kết quả ném ta từ giữa không trung xuống, thiếu chút nữa làm ta rơi xuống đất thành hộp, còn có lần trước…”

“Ta sai rồi, vậy gọi là Chẳng Ra Gì Cả đi, ta không có ý kiến!”, số 444 khẩn cấp ngắt việc Phó Tử Trảm lôi chuyện cũ ra, bởi vì càng nói nó càng cảm thấy hình như mình thật sự có vấn đề…

Chẳng Ra Gì Cả thì Chẳng Ra Gì Cả đi.

Dù sao nơi này cũng không có hệ thống khác, không có hệ thống nào biết!