Chương 17.2

Trước khi gặp mặt Phó Tử Trảm đã cố ý tra xét một chút, giải trí Hoa Thiên xem như một công ty không lớn không nhỏ, điển hình nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình.

Thoạt nhìn cũng không phải một công ty lừa đảo, chủ yếu chính là…

Kỳ Hạo Diễm cũng thuộc công ty này, vậy khó trách có thể có phương thức liên lạc của hắn.

Phó Tử Trảm có phương thức liên lạc của Kỳ Hạo Diễm, hơn nữa còn là đứa nhỏ ngốc kia tự lưu, vì tiến thêm một bước để xác nhận, Phó Tử Trảm còn gửi tin nhắn cho Kỳ Hạo Diễm.

Qua vài tiếng đồng hồ Kỳ Hạo Diễm mới trả lời, nội dung trả lời cũng rất là uyển chuyển.

Ý đại khái chính là, Thái Hộc đúng là người đại diện của công ty bọn họ, hơn nữa địa vị còn không thấp.

Uyển chuyển rối rắm là ở chỗ, người đại diện này có độc, độc ở chỗ nào hả, dẫn dắt nghệ sĩ nào thì nghệ sĩ đó flop.

Hiện tại dưới trướng chỉ còn lại có một nữ ca sĩ đi theo anh ta, vị nữ ca sĩ kia có thực lực khá tốt, nhưng vẫn luôn không ấm không nóng, công ty đều đang đồn đãi là bị Thái Hộc ảnh hưởng.

Phó Tử Trảm xem tin tức, trong mắt tràn đầy thú vị, chuyện này rất là thú vị.

Flop à, không sao cả!

Tiểu thế giới giải trí thì hắn cũng đã xuyên qua mấy cái rồi, muốn thử xem xem!

Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là… Trước mắt cũng không có người nào khác tìm hắn!

Cuộc hẹn với Thái Hộc ở quán cà phê, đối phương rất là đơn giản sáng tỏ, cũng không vẽ bánh, chỉ đơn giản nói một chút về tình hình chung của công ty và hợp đồng, có lẽ cũng biết mọi người đều biết từ trường quỷ dị của mình, anh ta vẽ bánh không ai dám ăn.

Phó Tử Trảm vẫn luôn yên lặng nghe, không nói gì.

Hiếm khi Thái Hộc cảm thấy anh ta có hơi không hiểu thiếu niên trước mắt này, rõ ràng chỉ là mới hơn hai mươi, lại có sự trầm ổn không phù hợp với tuổi.

Nhưng không thể không nói, thật sự là đẹp, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào đỉnh đầu thiếu niên, trên khuôn mặt tuấn lãng tràn đầy thanh xuân, là vẻ ngoài của đại lưu lượng điển hình mà các cô gái sẽ thích bây giờ.

Thái Hộc bla bla một đống, mới bắt đầu hỏi Phó Tử Trảm vấn đề: “Bên này của tôi có khá ít thông tin về cậu, có lẽ cần cậu nói kỹ càng tỉ mỉ một chút.”

Phó Tử Trảm trực tiếp thuật lại cuộc đời của nguyên chủ một lần, chỉ cần là trong trí nhớ có.

Thái Hộc nghe được một câu trong đó thì kinh ngạc: “Tốt nghiệp đại học điện ảnh Kinh Thị?”

Phó Tử Trảm gật đầu, nguyên chủ đúng thật là xuất thân chính quy, chỉ là mệnh không tốt.

Không đúng, chỉ có thể nói là nửa đời trước mệnh không tốt, có lẽ bây giờ người ta đang sống vui vẻ thoải mái ở tiểu thế giới khác.

Rõ ràng mệnh không tốt mới là hắn.

Chút tâm tư không cân bằng này của Phó Tử Trảm lại lặng lẽ xông ra, nhân tiện lại khiển trách hệ thống xui xẻo ở trong lòng một phen.

Chẳng Ra Gì Cả ở trong thức hải khẽ meo meo không lên tiếng, cửa này không qua được.

Thái Hộc tiếp tục hỏi: “Có từng tham gia diễn tác phẩm nào chưa?”

Phó Tử Trảm lắc đầu: “Chưa.” Thật ra đã từng có cơ hội, nhưng lại bị cướp mất.

Hơn nữa tính cách bánh bao mềm không đi tranh thủ của nguyên chủ, không ló mặt thật sự là trong tình lý.

Thái Hộc lại hỏi một vài câu khác, cuối cùng hai người thuận lợi ký hợp đồng, Phó Tử Trảm cũng có thể dọn ra khỏi khách sạn.

Bởi vì hợp đồng viết, sẽ cung cấp chung cư ký túc xá cho nghệ sĩ, cũng coi như là đã thực hiện được ấm no.

Có tiến bộ!

Lúc tách ra, Thái Hộc nhắc nhở: “Sau này ra ngoài vẫn nên chú ý một chút, bây giờ cậu cũng coi như là có chút danh tiếng, sẽ có paparazzi chụp lén.”

Vậy á???

Nhanh như vậy đã có paparazzi?

Phó Tử Trảm ôm quyền: “Đã rõ!”

Hắn sẽ chú ý, cơ mà chụp cái gì cơ, chụp hắn chảy nước dãi dài ba thước với những biệt thự kia à?

Thái Hộc cười một chút, bỗng nhiên đổi sang đề tài khác: “Cậu ra ngoài một mình thì bỏ Chẳng Ra Gì Cả ở trong nhà à?”

Cũng không có, tôi mang trên người.

Nhưng mà nói như vậy, có lẽ sẽ bị coi là bệnh tâm thần.

Phó Tử Trảm bắt đầu bậy bạ: “Vâng, nó rất nghe lời, đói bụng thì biết tự ăn, mệt thì tự ngủ!”

Hình như đây là chuyện bất cứ sinh linh nào cũng biết, mà hình như Thái Hộc không cảm thấy không đúng chỗ nào, còn rất tán đồng phụ họa: “Ừ, thật là quá hiểu chuyện, cho nên rốt cuộc là cậu mua ở chỗ nào? Hay là nhận từ nhà bạn bè thân thích? Nó có chó con họ hàng gần không?”

Có thể cho anh ta xin một con không?

Phó Tử Trảm: “……”

Bây giờ hắn có lý do hoài nghi đồng chí xưng là anh Thái này, muốn lừa gạt chó của hắn.

Nhưng mà hợp đồng trong tay lại là tồn tại thật sự, vậy…

Hắn chỉ là tặng kèm???

Mặc kệ là loại tình huống nào, hệ thống độc nhất vô nhị chỉ có một nó thôi.

Phó Tử Trảm lấy ra lý do thống nhất để thoái thác: “Ruột thịt của tôi, chỉ có mình nó.”

Anh Thái bị nghẹn một chút: “Thằng nhóc cậu rất không thành thật.”

Phó Tử Trảm nghiêm trang: “Trời đất chứng giám, lời tôi nói đều là thật”

“……”

Đề tài về chó cuối cùng vô tật mà chết, vốn dĩ đã nói xong rồi chuẩn bị đi, Thái Hộc như là nhớ ra cái gì, ngồi ở chỗ kia không động đậy, lại tiếp tục nói: “Vừa nãy quên mất, cậu có phương hướng mà mình muốn phát triển không?”

“Cậu có thể hát nhảy được chứ? Debut làm idol?”

Phó Tử Trảm: “???”

“Không thể!”

Cho dù có thể cũng không thể, mệt lắm lắm! Điển hình con đường tốn công vô ích, chủ yếu là…

Giai đoạn trước đều là mất không tiền, hiển nhiên không thích hợp với hắn.

Thái Hộc hiểu rõ: “Vốn dĩ tôi tính toán như vậy, vậy sau này cậu vẫn phát triển theo hướng màn ảnh đi.”

Kế hoạch về tương lai một hồi hữu kinh vô hiểm bị ngưng hẳn.

Phó Tử Trảm thở dài nhẹ nhõm một hơi, trở lại khách sạn liền bắt đầu chuyển nhà đến chung cư mà công ty cung cấp.

Chung cư cũng không lớn, nhưng một mình hắn ở thì hoàn toàn đủ rồi.

Thật ra cũng không đủ, ngay cả giường lớn 500m2 của hắn cũng không bỏ vào được.

Con đường về hưu của hắn xa xa không hẹn.

Thật sự quá khó khăn!