Chương 15

Ao cá lộ thiên ngoài tự nhiên, có lẽ đã vốn có của trong thôn, sau đó được tổ tiết mục trả tiền trưng dụng.

Nước bên trong ao cá cũng không trong lắm, không nhìn rõ là sâu bao nhiêu.

Tưởng Khang cầm cần câu đứng đó lắc hai cái: “Thật sự có cá à?”

Không câu được thì có một tình huống khác chính là… trong ao hoàn toàn không có cá.

Không biết từ khi nào Toàn Tuấn Ngộ đã tìm được một cây gỗ thật dài, chọc cây gậy xuống ao cá rồi lại rút lên: “Hình như không sâu.”

“Sâu hay không không không quan trọng, quan trọng là có cá không kìa!”

Toàn Tuấn Ngộ lại duỗi người chọc thêm mấy cái dưới ao, có bóng mấy con cá trồi lên mặt nước.

Tưởng Khang kích động: “Thật sự có à! Oan uổng đạo diễn Khúc rồi, rất xin lỗi!”

“Thế mà lại thật sự có, việc này không khoa học.”

“……”

Dù sao trong ngoài đạo diễn Khúc đều không phải người thì mới đúng.

Phó Tử Trảm nhìn rất là rõ ràng: “Có thể anh ta chỉ đơn giản là không tin kỹ thuật câu cá của chúng ta mà thôi, trước kia anh đã từng đi câu chưa?”

Tưởng Khang lắc đầu.

Phó Tử Trảm lại nhìn về phía Toàn Tuấn Ngộ.

Toàn Tuấn Ngộ cũng lắc đầu.

“……”

Thật tốt, hắn cũng chưa từng câu.

Quả nhiên mang theo Chẳng Ra Gì Cả là không sai.

Chẳng Ra Gì Cả: “???”

“Đã nói là chỉ mang ta tới chơi thôi cơ mà?”

Phó Tử Trảm ra vẻ đạo mạo: “Đây không phải là tình huống thay đổi à, hiểu giùm tí đi.”

Chẳng Ra Gì Cả tỏ vẻ không muốn hiểu lắm, nó không hiểu nhất chính là vì sao nó không thấm nước?

Nếu mà nó không có chống thấm nước thì thật tốt!!!

Phó Tử Trảm vì chứng minh mình thật sự không áp bức sức lao động miễn phí, vẫn tự mình cầm cần câu giãy giụa ở bên cạnh ao cá nửa tiếng.

Ba mươi phút trôi qua.

Ba bóng dáng ngồi ở chỗ kia vẫn không nhúc nhích.

“……”

Trên không có sáu chữ bay đến, đây không phải là ảnh tĩnh!

【 Tuỵt cà là vời, trực tiếp làm tui xem đến buồn ngủ, tui muốn ngủ, mọi người buổi sáng ngủ ngon! 】

【 xem buồn ngủ +1 】

【 nhớ tới lần đầu tiên tui đi câu cá, không tin tà nên đã ngồi một giờ lại một giờ, kết quả thứ này giống y như cổ phiếu vậy, anh muốn vớt nó nhân lúc chạm đáy, nó lại muốn vớt nhà của anh, lúc ấy tui đã muốn vớt nhà của cá, kết quả là mồi câu thấy đáy! 】

【 ha ha ha, nhϊếp ảnh nghèo ba đời, câu cá hủy cả đời, không phải nói chơi mà thôi 】

Lại qua vài phút, Phó Tử Trảm thu lại cần câu trước, hô lên một tiếng với golden cách đó không xa.

Chẳng Ra Gì Cả ai oán chạy tới, nếu như đỉnh đầu có thêm một cây dù giấy là có thể cosplay cô nương trong bài thơ "Hẻm Mưa".

Phó Tử Trảm vỗ rơi cây dù giấy không tồn tại kia, cos cô nương thì bỏ đi, muốn cos cũng phải là hán tử cưỡi ngựa.

Hắn sờ sờ cái đầu lông xù xù: “Đi đi! Ta tin tưởng mi!”

Thao tác này làm cho Tưởng Khang ở bên cạnh không hiểu ra sao: “Cậu bảo nó đi đâu vậy?”

Phó Tử Trảm nâng cằm lên chỉ vào ao cá.

Tưởng Khang như là phát hiện ra đại lục gì mới: “Cậu bảo Chẳng Ra Gì Cả đi bắt á? Nó còn biết bắt cá à?”

“Vâng, biết một chút.”

Ba chữ phía sau của hắn thành công làm Tưởng Khang yên tĩnh trong nháy mắt, như là nghĩ tới gì đó.

Hiển nhiên khu bình luận cũng nghĩ như anh ta.

【 Biết một chút? Là biết một chút mà mị hiểu sao? 】

【 Không biết vì sao mà tui lại bắt đầu mong đợi 】

【 Nghe nói golden sinh ra đã biết bơi! 】

【 Cho nên… biết một chút này có lẽ cũng giống với học sinh giỏi thi không tốt 】

Golden giả Chẳng Ra Gì Cả bây giờ tỏ vẻ rất nà cạn lời, quả nhiên hệ thống không có thống quyền chính là một cục gạch, nơi nào cần thì bê đến nơi đó!

Bạn học Chẳng Ra Gì Cả - Gạch bị vỗ vào gáy, một tiếng “ùm” vang lên, làm văng lên rất nhiều bọt nước.

Tiểu hệ thống mang thù trước giờ chính là có thù oán thì sẽ báo ngay lập tức.

Phó Tử Trảm phủi nước dính trên ống quần, vừa mới lau khô, lại là “ùm” một tiếng.

“……”

Trường Mệnh ở bên cạnh không biết cũng nhảy xuống từ khi nào, dùng sức bơi chó ở trong ao cá, thoạt nhìn rất là vui vẻ.

Cha già Tưởng Khang của nó thoạt nhìn có hơi hạn hán lời, “May mắn là nó biết bơi, bằng không bây giờ tôi cũng phải đi xuống.”

Tưởng Khang mới vừa nói xong, đã nghe thấy Toàn Tuấn Ngộ phát ra một tiếng kinh hô, anh ta vội vàng bắt lấy một cái bóng nhỏ ở phía trước: “Tục tưng của ba, con không thể đi, con không biết bơi!”

Ồ, thì ra là bạn học Ái Tâm thấy mấy chú chó khác chơi đến high, cũng động tâm.

Toàn Tuấn Ngộ ôm Ái Tâm mà lòng còn sợ hãi, vỗ ngực: “Làm tôi sợ muốn chết.”

Fans của Ái Tâm cũng nhẹ nhàng thở ra mấy hơi.

【 Vừa rồi tim tui nhảy đến cả cổ họng 】

【 Hình như bảo bối Ái Tâm không hiểu thuộc tính vịt cạn của mình lắm thì phải 】

【 Lại còn có thể muốn chết muốn sống vì một con chó, mấy người có quan tâm ba mẹ của mấy người như vậy không 】

【??? 】

【 Thứ gì vừa mới trà trộn vào đấy? 】

【 Không cần vô nghĩa, report là xong việc! 】

Bởi vì ba người ở cùng nhau, cho nên thật ra nội dung của phòng phát sóng trực tiếp của mỗi người đều sêm sêm, trong khi phòng phát sóng trực tiếp của Toàn Tuấn Ngộ ồn ào nhốn nháo thì phòng phát sóng trực tiếp của Phó Tử Trảm đều là bình luận đầy chờ mong.

Đương nhiên Chẳng Ra Gì Cả không cô phụ chờ mong, không đến một phút, trong miệng đã ngậm lên một con cá.

Phó Tử Trảm ngồi ở bên cạnh ao cá cầm một cái thùng, diễn cái gọi là ngồi mát ăn bát vàng một cách chân thật.

Một con, hai con, ba con…

Phòng phát sóng trực tiếp bắt đầu không bình tĩnh nữa.

Tổ tiết mục cũng bắt đầu không bình tĩnh nữa rồi!!!

Cái này không giống với bọn họ nghĩ lắm! Không phải nên là những ngày sau bởi vì không có đồ ăn mà bắt đầu hèn mọn trao đổi điều kiện sao?

Thảm trạng mệt chết mệt sống mới là hình ảnh mà đạo diễn Khúc yêu tha thiết.

Giờ thế này thì còn làm như thế nào nữa, có bug hả!

Cư dân mạng và tổ tiết mục nghĩ như thế nào, ba người đàn ông bên cạnh ao cá không biết, dù sao bọn họ vui vẻ là được rồi, cá kho, cá cay, đầu cá hấp ớt băm…

Thực đơn cũng đã xong xuôi, một trang to mà không lặp lại luôn đó.

Chỉ trong chốc lát, cái thùng trong tay Phó Tử Trảm đã nặng đến mức hắn không xách nổi.

Chẳng Ra Gì Cả như là vì sợ sau này lại phải xuống nước nữa, rất có kiểu muốn bắt hết cá dưới ao trong một lần cho xong.

Tư thế bắt một lần là trúng một lần, Tưởng Khang xem mà rất là đỏ mắt.

Nhìn con nhà người ta xem, nhìn lại nhà anh ta này.

Đồ đáng ghét, còn đang bơi chó, bắt đầu đuổi theo chuồn chuồn bên bụi cỏ kia kìa, dáng vẻ ngu ngốc ấy, Tưởng Khang nhìn mà khóe mắt giật tăng tăng.

“……”

Mày đuổi cái gì mà đuổi! Người ta bay trên trời, mày có thể đuổi được sao!

Bạn học Trường Mệnh không rõ tâm tình hận sắt không thành thép của cha già nhà mình, tiếp tục chơi đến vô cùng vui vẻ, hình thành hình ảnh đối lập rõ ràng với Chẳng Ra Gì Cả đang cần cù chăm chỉ làm việc.

Trên kênh phát sóng trực tiếp mọi người đều đang cảm khái.

【 Ông tướng này đúng là sự khác nhau giữa con nhà người ta và con nhà mình 】

【 Bỗng nhiên hiểu được mỗi lần mẹ tui nói đến ai đó nhà nào đó có tâm tình thế nào 】

【 Đây rõ ràng là sự khác nhau giữa chàng trai ấm áp thành thục ổn trọng và thiếu niên hề hước trẻ con nha 】

【 Tui cũng đã nói đến mệt rồi, nói từ lúc bắt đầu Nguyên vị nhân sinh, link nhận Chẳng Ra Gì Cả còn chưa lên à? 】

【 Một ngày muốn có được một con Chẳng Ra Gì Cả 】

【 Hiệu suất này! Người lớn thích câu cá trong nhà để lại nước mắt hâm mộ 】

Vào khoảnh khắc Phó Tử Trảm buông thùng nước, Tưởng Khang đi đến bên cạnh hắn nhìn một cái, sau đó như là đang có ý tưởng gì đó, như suy tư gì đó rồi trở lại cạnh ghế gấp nhỏ của mình, cũng lấy ra một thùng nước hét với Trường Mệnh: “Trường Mệnh! Trường Mệnh! Nhìn đây này! Nhìn thấy cá không? Nhanh bắt bỏ vào đây này.”

Trường Mệnh thì không chờ được, chờ được là Chẳng Ra Gì Cả, nó thả vào trước, bởi vì cái thùng của ký chủ nhà nó đã sắp không đựng được nữa rồi.

Tưởng Khang từ ái nhìn Chẳng Ra Gì Cả, “Mày giỏi quá!”

Sau đó quay đầu liền quát chó nhà mình: “Trường Mệnh! Mày có thấy không? Người ta đã làm mẫu cho mày rồi, mày nhanh ngậm một con về đây.”

Trường Mệnh để lại cho anh ta một bóng dáng tiêu sái, rất là ngầu.

Bắt cá là kí rì? Chậm trễ nó vui sướиɠ chơi đùa!

“……”

Bên này anh ta thì tâm như tro tàn, cách đó hai bước Phó Tử Trảm vẫy tay về phía ao cá: “Được rồi, mau lên đây đi.”

Chẳng Ra Gì Cả nghe thấy tiếng thì lên bờ, trong miệng còn ngậm một con cá lớn, cá vững vàng rơi xuống thùng nước.

Thùng nước không tính là lớn, nhưng cá đều rất to, gần mười con đủ cho bọn họ ăn được nhiều ngày.

Phó Tử Trảm vừa lòng sờ đầu chó một chút, cũng không chê nó ướt dầm dề, “Làm rất tốt!”

Chẳng Ra Gì Cả rất ghét mình bị ướt dầm dề, máy móc sao có thể thích cảm giác dính nước chứ, dù có không thấm nước, nó rất là ngạo kiều lắc lắc đầu: “Không có lần sau.”

Phó Tử Trảm đồng ý ngay: “Được! Ta bảo đảm.”

Hắn vẫn thương hệ thống nhà mình, Chẳng Ra Gì Cả rất là khinh thường với sự đau lòng đến muộn này, dù sao có lần sau thì vẫn sẽ như thế, ký chủ nhà mình mà, nó có thể không biết à.

Phó Tử Trảm dùng hành động thực tế chứng minh mình thật sự đau lòng, không biết lấy ra khăn lông đã chuẩn bị sẵn trước từ nơi nào, rất là kiên nhẫn lau nước cho Chẳng Ra Gì Cả.

Lúc Chẳng Ra Gì Cả nhìn thấy khăn lông thì đôi mắt cũng trừng lớn một chút, “Thế mà anh còn chuẩn bị khăn lông! Quả nhiên từ lúc bắt đầu đã lên kế hoạch rồi.”

Phó Tử Trảm cây không ngay nhưng cũng không sợ: “Đừng nghĩ ký chủ nhà mi không tim không phổi như vậy được không, nếu như ta chết đói, mi cũng sẽ bị định dạng lại, cho nên ta đây đều là vì tốt cho mi đó nha!”

Chẳng Ra Gì Cả rầm rì, không để ý đến.

Phó Tử Trảm kiên nhẫn lau lông từng chút từng chút một, hình ảnh rất là ấm áp.

【 Chụp lại màn hình, sau này có hình nền điện thoại rồi 】

【 Ta chinh chiến thiên hạ vì em, em chữa lành vết thương cho ta, get được rồi!! 】

【??? Vạn vật đều có thể get? 】

【 Hình thức ở chung này thật tốt, đột nhiên nhớ chó nhà mình quá, túm lại hun mấy miếng, sau đó nó ghét bỏ tránh ra…】

Hình ảnh ấm áp hiện ra không bao lâu, bị tiếng gầm gừ bên cạnh Tưởng Khang đánh vỡ.

Phó Tử Trảm quay đầu sang, nhìn thấy Tưởng Khang không biết đã đứng lên từ khi nào, cầm thùng nước lùi về phía sau, vừa lùi vừa kêu: “Ngoan! Bé ngoan của tao! Mày mau ném nó xuống đi!”

Mà bé ngoan của anh ta, bạn học Trường Mệnh, đang bơi về phía bọn họ, tư thế bơi chó thoạt nhìn rất là sung sướиɠ, đương nhiên đây không phải điều quan trọng, quan trọng là trong miệng nó ngậm… một con rắn nước???

Toàn Tuấn Ngộ ôm Ái Tâm cũng bắt đầu lui về phía sau, Phó Tử Trảm bất động thanh sắc di chuyển hai bước, đừng đến gần hắn!

Tưởng Khang sắp khóc rồi, còn đứng ở đó kêu, ý đồ làm con chó nghịch ngợm này vứt bỏ thứ đáng sợ kia đi.

Dường như anh ta càng kêu thì Trường Mệnh lại càng hưng phấn, hình như cho rằng chủ nhân nhà mình đang chơi với mình, rắn nước bị ngậm lên, Trường Mệnh ngậm rắn chạy về phía Tưởng Khang, hoàn toàn là một đứa bé xin được khen.

Đáng thương cho Tưởng Khang chạy trốn càng nhanh hơn: “Mày đừng có đến đây a a a!!!”

Trong không khí để lại đầy tro bụi.

Người còn lại: “……”

Bình luận cười đến mức sắp bay ra khỏi màn hình luôn.

【 tôi mẹ nó sắp cười chết rồi!!! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha 】

【 Chỉ hỏi anh có cảm động hay không! 】

【 ha ha ha ha ha không dám cảm động đâu, cảm lạnh thì có 】

【 người ta bắt cá mày bắt rắn, không hổ là cưng! 】

Cười cười xong rồi có người bắt đầu cắt video ra, đặc biệt là một câu cuối cùng "mày đừng có qua đây a a a", quả thật chính là vẽ rồng thêm mắt, một đám cư dân mạng cười chết.

【 Trường Mệnh bắt được rắn 】,【 Tưởng Khang mày đừng lại đây a a a 】【 Chẳng Ra Gì Cả bắt cá 】 mấy tiêu đề này lặng lẽ bò lên trên hot search.

Trong khi đó, không đợi được Tưởng Khang trở về, Phó Tử Trảm và Toàn Tuấn Ngộ chỉ có thể thu dọn những thứ còn lại, dẹp đường hồi phủ.