Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Thật Sự Chỉ Muốn Dưỡng Lão

Chương 73.2

« Chương Trước
Thời gian live cũng không dài, tổng cộng chỉ hơn 40 phút. Các fan bởi vì đi chơi ở bên ngoài mà bỏ lỡ phát sóng trực tiếp xem video phát lại mà chảy xuống nước mắt hối hận, ồn ào lần sau phát sóng trực tiếp nhất định phải thông báo trước đấy!!

Tuy rằng có đôi khi bất ngờ thật sự làm người ta vui sướиɠ, nhưng mà bỏ lỡ bất ngờ cũng thật sự hối hận đến mức xanh ruột.

Cùng thời khắc đó, người chế tạo bất ngờ đã nằm xuống, có những người trẻ tuổi nói với người khác là ngủ, có thể giây tiếp theo vẫn sẽ xuất hiện ở con hẻm nào đó, nhưng ông Phó nào đó nói ngủ, vậy thật sự là ngủ.

Cậu có thể không tin bạn trai cậu, nhưng cậu có thể vĩnh viễn tin tưởng ông Phó.

Việc này khiến cho Thái Hộc sau khi về nhà muốn trò chuyện với nghệ sĩ nhà mình về những việc cần chú ý khi phát sóng trực tiếp nên gọi điện thoại qua, chỉ nghe được lời thoại nhắc đối phương đã tắt máy.

Thái Hộc: “……”

Không phải phát sóng trực tiếp mới kết thúc được mười phút sao?

Người đại diện oán niệm lúc đêm khuya không người biết hiểu, chung cư có một người đã ngủ say, một hệ thống xem phim truyền hình với âm lượng nhỏ, rất là hài hòa.

Tết Nguyên Đán qua đi, lịch năm đổi mới, thời gian tiếp tục bước đi, chỉ là khi so sánh với không khí ngày thường thì lại nhiều thêm một phần phấn chấn, có lẽ là bởi vì quá nhiều người lại bắt đầu định ra mục tiêu cho năm mới, cho dù mục tiêu ấy từ năm này sang năm nọ, chưa bao giờ thực hiện được.

Nhưng người nào có mục tiêu cũng ghê gớm, nhỡ may có người khác hỗ trợ thực hiện thì sao.

Năm mới vừa qua được hai ngày, phim điện ảnh 《 thực chướng 》 của đạo diễn Trần Minh Nguyên công bố khiến rất nhiều người thảo luận, ngàn người ngàn miệng nói cái gì cũng có.

Phó Tử Trảm đột ngột xuất hiện trong danh sách công bố đang được người đại diện nhà mình dặn dò, không cần để ý mấy lời không hay trên mạng. Đương sự đang chọc chó tỏ vẻ…

Chỉ cần đừng ảnh hưởng đến tiền hưu của hắn, vạn sự đều có thể bàn.

Trong đám quần chúng hóng hớt này, vui mừng nhất không ai hơn là các Trâm Tử, các cô thật sự rất là ngạc nhiên và vui mừng!

Ai ai cũng phấn kích ở siêu thoại của fan club y như con khỉ có mười tám cái tay, chín cái phụ trách cổ vũ hò hét, chín cái khác thì dùng để đấm ngực vỗ chân, đấm xong còn muốn gào hai tiếng, hiện trường nhân loại biến dị ngược cỡ lớn, khiến người ta hét lên chắc chắn là con khỉ này đã gì gì ấy với bạch tuộc.

Giữa những cuộc bàn luận xôn xao, ngày khởi động máy của phim điện ảnh đã được lên lịch, địa điểm quay đầu tiên là ở Hoành Điếm, sau đó bởi vì nhu cầu lấy cảnh nên sẽ đến các tỉnh ngoài.

Mà Phó Tử Trảm, người sắp phải vào đoàn, bây giờ không thể không đối mặt với một vấn đề…

Hai bé cún nhà hắn không có nơi để đi.

Lần này thời gian ra ngoài dài, không có khả năng để hệ thống lại ở nhà để trông em bé, đối với người ngoài mà nói để ba chú cún ở nhà tự lực cánh sinh cũng là một việc khó mà tưởng tượng.

Cuối cùng vẫn là Thái Hộc nhận công việc này, tuy rằng anh ta có rất nhiều nghi vấn, chẳng hạn như…

Gia tộc Chẳng Ra Gì Cả nhà cậu đâu? Chúng nó không cần nuôi giúp à?

Phó Tử Trảm vẫn trước sau như một, chúng nó đã có nơi đi, hai em cún còn quá nhỏ, còn chưa kết bạn, cho nên không có nơi đi.

Đối với việc này, Thái Hộc tỏ vẻ…

Miệng của nghệ sĩ nhà anh ta, anh ta tin thì trên đời này liền có quỷ.

Trước lúc vào đoàn phim một ngày, Phó Tử Trảm dắt hai em cún cùng với đồ dùng hằng ngày của bọn nó đi đến nhà Thái Hộc.

Đương nhiên người đại diện bận rộn cũng không có thời gian chăm chó, sở dĩ Thái Hộc nhận được việc là bởi vì cha mẹ anh ta đi du lịch tự túc từ quê thẳng đến trên này, sẽ tạm thời ở mấy tháng, thuận tiện ăn tết cùng với anh ta.

Cha mẹ Thái Hộc rất sẵn lòng với việc nuôi chó giúp, nguyên văn là: “Không có cháu để ôm, ôm một bé cún cũng tốt.”

Thái Hộc: “……”

Nghe không hiểu, chơi đi.

Khi Phó Tử Trảm đến nhà Thái Hộc, mẹ Thái vừa vặn mới dắt chó nhà mình về, đó là chú chó bà ấy nuôi ở quê, khi đi du lịch tự túc vẫn mang theo, không phải giống chó cưng thường thấy trong thành phố, trông cũng xinh xinh, trái lại rất giống với hai bé cún con.

Ý tưởng này của Phó Tử Trảm vừa mới xẹt qua não, cún con vừa được thả xuống đất đã tung ta tung tăng đi theo sau chó nhà người ta vào cổng, còn chẳng thèm nhìn Phó Tử Trảm ở đằng sau một cái, không biết có khi còn tưởng rằng đó là một nhà ba người hài hoà.

Vốn còn có chút không nỡ và lo lắng, Phó Tử Trảm: “……”

Chẳng Ra Gì Cả ở trong thức hải thấy hết tất cả: “……”

Mấy nhóc không lương tâm này, một ngụm sữa một miếng cơm, phí công cho ăn nhiều ngày như vậy.

Âm thanh máy móc của Chẳng Ra Gì Cả trong thức hải cũng có vẻ thương tâm, “Quả nhiên đồ giả như ta chung quy chỉ có thể là giả, có đôi khi trả giá từ một phía chưa chắc có thể đổi lại thật lòng, để chúng nó đi đi, đi càng xa càng tốt, đỡ khiến ta nhớ nhung đau lòng dứt ruột đêm dài ~~~”

Phó Tử Trảm: “……”

“Hôm nay không cho phép mi xem TV.”

Một hệ thống xui xẻo đang tốt mà xem đến mê đầu.

Âm thanh làm ra vẻ của Chẳng Ra Gì Cả cũng không bởi vậy mà dừng lại, “A ~ bây giờ cả anh cũng như vậy ư? Ta biết rồi, sự xuất hiện của ta chính là một sai lầm, ta sẽ đi, chúc anh hạnh phúc.”

Hệ thống nào đó đã xem kết phim xong không sợ, một mình diễn thật hăng say trong thức hải.

“…………”

Trong nhà Thái Hộc , Phó Tử Trảm ngồi trên sô pha mà lông mày co giật, vào lúc hắn suy tư có thể cưỡng chế bỏ ràng buộc hay không, Thái Hộc đột nhiên hỏi: “Bọn nó tên gì?”

Suy nghĩ bị cắt ngang, Phó Tử Trảm nhìn chằm chằm hai bé cún con đã lăn vào lòng chú chó bự chơi đến vô cùng vui vẻ, giọng điệu thanh lãnh, hai chữ một câu, “Không Tim! Không Phổi!”

Thái Hộc: “……”

Mẹ của Thái Hộc: “……”

Hệ thống trong thức hải lập tức khôi phục hình thức bình thường, giơ con chip tán đồng lên, tên này thật sự quá hay!! Thật là một sự kết hợp hoàn hảo, ký chủ nhà nó không hổ là đại sư đặt tên đương thời!

Sắc mặt Thái Hộc như kiểu một lời khó nói hết, cả mặt đều viết cậu đang trêu tôi à.

Cuối cùng, rõ ràng suy nghĩ rất nhiều ngày cũng không quyết định được tên, lại được đặt ra trong hai giây khi người nào đó oán niệm.

Khi Phó Tử Trảm rời đi, hai em cún không lương tâm còn đang chơi cực kỳ vui vẻ, thật sự là chó như tên, không tim không phổi chỉ biết cười ngây ngô.
« Chương Trước