- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hệ Thống
- Tôi Thật Sự Chỉ Muốn Dưỡng Lão
- Chương 12
Tôi Thật Sự Chỉ Muốn Dưỡng Lão
Chương 12
Phó Tử Trảm hoàn toàn không biết gì về việc mình dựa vào kỹ thuật dùng dao hot ra vòng, trên người hắn gánh vác dạ dày của sáu người đã đói bụng cả ngày.
Khi fans của 《 Một người một chó 》, còn có cư dân mạng, người qua đường thảo luận đến nhiệt liệt, cuối cùng mười mấy món đồ ăn cũng đã xong.
Năm khách mời khác vây xem toàn bộ quá trình rất là nhiệt tình và chân chó, Tưởng Khang tích cực nhất, bưng đĩa lên là chạy, cũng không sợ nóng tí nào, trực tiếp đẩy Phó Tử Trảm vốn định ra tay sang một bên: “Anh Phó, anh nghỉ ngơi đi, mấy việc nặng này để bọn em làm là được!”
Phó Tử Trảm: “……”
Có phải hắn nên lấy căn cước công dân ra báo tuổi một chút hay không, hắn mới 22 tuổi đấy nhá, anh zà này lớn hơn hắn gần một giáp (12 tuổi) lận đó, tiếng anh này sợ là phải giảm thọ mất.
Toàn Tuấn Ngộ ở bên cạnh trêu ghẹo: “Tiểu Tưởng đây là có sữa thì chính là mẹ à, cũng không có nguyên tắc quá rồi, đúng không anh Phó?”
Phó Tử Trảm: “……”
Anh Toàn lớn hơn hắn gần hai giáp, này thì hay rồi, phải giảm thọ hai lần.
Nhưng mà hắn có thể nói cái gì đây, mấy anh vui vẻ là được.
Trong lúc nhất thời cư dân mạng đang xem phát sóng trực tiếp cũng bị chọc cho cười ha ha, sôi nổi bình luận kêu “anh Phó”.
Gọi anh là có ăn à, vậy tiếng anh này bọn họ gọi trước vì kính trọng!
Gọi xong rồi lúc ăn gì đó thì có được gửi đến khum? Cửa nhà luôn rộng mở, online chờ!
……
Thật ra món Phó Tử Trảm làm đều là cơm nhà, bởi vì nguyên liệu nấu ăn có hạn, tổ tiết mục chỉ để lại cho bọn họ nguyên liệu nấu ăn của một bữa thôi, nói là bắt đầu từ ngày mai phải tự mình làm, phải mang theo chó của mình sinh sống độc lập.
Nguyên liệu nấu ăn có hạn, cũng bị Phó Tử Trảm làm ra đa dạng xuất sắc, sắc - hương - vị đều đầy đủ! Mùi thơm nóng hổi tản ra sự hấp dẫn trí mạng, câu dẫn vị giác của mọi người.
Cũng câu dẫn mấy chú chó, sau đó…
Chó có ý đồ cướp miếng ăn với chủ nhân đều bị buộc ở phía trước bát ăn của mình, trừ Chẳng Ra Gì Cả.
Chẳng Ra Gì Cả đi theo phía sau Phó Tử Trảm, ngoan ngoãn đến kỳ cục, trí tuệ nhân tạo không có ngũ cảm!
Xử lý chó nhà mình xong, mọi người ngồi ở trên bàn cơm không ai nói chuyện, đều bưng bát cơm, hết sức và vào miệng mình, dường như sợ chậm thì sẽ bị người khác cướp đi mất vậy.
Sự thật chứng minh, đúng thật là sẽ bị cướp đi!
Khi đôi đũa của Khổng Sương và Tưởng Khang đồng thời kẹp vào một miếng thịt cuối cùng, không khí bỗng nhiên trở nên vi diệu, không phải màu hồng phấn ái muội giữa nam nữ độc thân, mà là…
Nhất định phải có được!
Tưởng Khang hơi hơi mỉm cười: “Có phải Tiểu Sương đang giảm béo hay không?”
Cánh tay cầm đũa của Khổng Sương lặng lẽ dùng sức hơn nữa: “Anh Tưởng nói đùa, em mới hơn 40kg, không cần giảm béo!”
“Ngược lại là anh Tưởng đó, không phải ít nữa còn có buổi biểu diễn sao, có phải nên chú trọng quản lý vóc dáng một chút hay không?”
Tưởng Khang không lùi bước chút nào: “Cũng trùng hợp, tôi cũng mới hơn 40kg, quản lý khá là tốt!”
Bốn người còn lại: “……”
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp: “……”
Vì miếng ăn mà bỏ cả mặt mũi! Đến nỗi vậy sao??
Hai người dùng hành động thực tế chứng minh, đến nỗi đó!
Cuối cùng trận chiến không có khói thuốc súng này vẫn là Khổng Sương thắng lợi, cũng không phải Tưởng Khang thân sĩ nhường cho Khổng Sương, chỉ đơn giản là Trường Mệnh nhà anh ta đột nhiên bắt đầu náo loạn.
Không biết từ khi nào đã thoát khỏi dây xích, chạy đến húc một cái vào bên cạnh anh ta.
Tưởng Khang thương xót mất một miếng thịt cuối cùng, cũng trở nên rất là vô tình với chó cưng nhà mình, anh ta không lưu tình chút nào đẩy đầu chó của Husky ra: “Ngoan, trên đây đều là độc dược, mày không thể ăn, ăn thức ăn cho chó của mày đi!”
Trường Mệnh: “???”
Lừa chó như vậy mà lương tâm của anh không đau à?
Tưởng Khang tỏ vẻ: Không!
Cũng rất dứt khoát buộc Trường Mệnh ở trước tô thức ăn của nó một lần nữa, trời đất bao la, việc ăn cơm của anh ta lớn nhất!
Người còn lại đều không quan tâm đến trò khôi hài này, chỉ lo ăn đồ của mình, không có thịt, đồ ăn khác cũng siêu ngon!
Khán giả phòng phát sóng trực tiếp bị bắt xem một màn mukbang.
【 Màn hình của t ướt rồi 】
【 Trùng hợp quá, tui vừa mới lau xong! 】
【 hê hê cơm hộp vừa đến 】
【 Tui không thèm tui không thèm tui không thèm, tui muốn giảm béo giảm béo giảm béo! A a a a a, không nhịn được nữa gòi, ngày mai lại giảm đi! 】
【 Khi chồng tui đang nấu, tui cũng đã từ bỏ giãy giụa, đặt cơm hộp, cùng món địa tam tiên, bốn bỏ năm lên đây là chồng tui nấu cho tui! 】
【 Mị không đặt, bởi vì chồng mị nói chờ ảnh về sẽ tự tay làm cho mị 】
【 Đây là giờ phút tỉnh mộng mà hai vị đằng trước đã đặt, mời kiểm tra và nhận! 】
【 Chẳng lẽ chỉ có một mình tôi chú ý đến Chẳng Ra Gì Cả sao? Vì sao nó lại ngoan như vậy!!! Ngồi ở chỗ đó không ồn ào không phá phách, nếu là chó nhà tôi thì đã trực tiếp nhào lên bàn rồi! 】
【 T đã sớm chú ý đến rồi, donate cho Chẳng Ra Gì Cả, t bỏ 3k 】
【 Tui 15k! 】
【 Xem mấy người keo kiệt kìa, tui lấy ra toàn bộ gia sản của tui……… 1k! 】
Khi phòng phát sóng trực tiếp đang donate cho Chẳng Ra Gì Cả, bên này mọi người đã tiêu diệt sạch sẽ đồ ăn trên bàn, thậm chí còn có hơi chưa đã thèm.
Trang Quần ngồi ở bên cạnh Phó Tử Trảm, từ góc độ của anh ta càng có thể thấy rõ ràng Chẳng Ra Gì Cả ngoan ngoãn ở bên cạnh.
Mặt anh ta đầy vẻ hâm mộ: “Golden đều nghe lời như vậy ư? Đột nhiên có hơi động tâm.”
Khổng Sương nói tiếp, tất cả biểu cảm đều là tán đồng: “Đúng! Tôi cũng đang định hỏi Tử Trảm, sao Chẳng Ra Gì Cả nhà cậu làm được như vậy, đồ ăn thơm như vậy thế mà nó lại có thể bình tĩnh thế, vừa rồi xém tí nữa thì Tiểu Tiểu nhà tôi cũng thoát khỏi dây xích chạy đến.”
Phó Tử Trảm cúi đầu xoa xoa đầu chó, có thể vì sao nữa, trí tuệ nhân tạo không có khứu giác, nó không ngửi được!
Nhưng mà sao có thể nói việc này ra được.
Thiếu niên ra vẻ thâm trầm: “Có thể là… Ngửi đã quen rồi.”
“Thứ mà mỗi ngày đều có thể nhìn thấy thì không hiếm lạ.”
“……”
Khổng Sương như là bị nghẹn một chút, một lúc sau mới hỏi nói: “Xin hỏi nhà cậu còn thiếu chó không?”
Người còn lại cũng phụ họa theo.
“Có cần chó 1 mét 8 mấy hay không?”
“Có cần chó có thể đẩy tạ hay không?”
“Tôi cảm thấy cậu cần một chú chó biết hát rap cho cậu nghe.”
Phó Tử Trảm: “……”
Tuy vậy nhưng mà, thật sự không cần đâu.
Chẳng Ra Gì Cả nghe đầy một tai, yên lặng nhích sát vào ký chủ nhà mình hơn một chút, thế nào mà luôn có điêu dân muốn thay thế nó.
Hừ, một ngày còn nó ở đây, ngươi đừng mơ tưởng tiến cung!
Trên bình luận trực tiếp nổi lên một màn bàn luận về chó.
【 Em đến đăng ký, có cần chó độc thân hay không? 】
【 Chó thân thể mềm mại biết múa có được không? 】
【 Chó ngu Hoá có thể có một vị trí nhỏ không? Không có việc gì có thể biểu diễn một màn thuốc thử nổ! 】
【 Chó thợ trang điểm đăng ký, 365 gương mặt giả, chó mà anh thích, em đều có! 】
【 Chỉ cần chó thôi sao? Vượn IT có được khum? 】
【 Nhìn em nhìn em này! Em không giống với mấy đồ đê tiện yêu diễm kia, em là nhan cẩu (chó nhan sắc)! Không thèm cơm của anh, chỉ thèm thân thể anh 】
【 Trùng hợp quá, chúng mình trùng chó rồi! 】
【 Tôi mệnh khổ, tôi là chó tăng ca. Chồng ơi thương em đi! Cho em một chút tình yêu! Em ăn cũng không nhiều lắm, ba chén là được 】
……
Khán giả thảo luận đến kịch liệt, nhân viên công tác của tổ tiết mục vẫn luôn chú ý động thái, nhân lúc đang hot mà tạo luôn một đề tài.
# Bạn là loại chó nào? #
Thao tác quen thuộc kịch bản quen thuộc, tổ tiết mục cho đáp án trước.
Chó marketing già.
“Mọi người nói xem đạo diễn Khúc là chó gì?” Bên ngoài sân, trong đám người có nhân viên công tác bắt đầu tìm đường chết.
Đề tài này, đương nhiên là Kim Tiêu làm trợ lý cho đạo diễn Khúc có quyền lên tiếng nhất: “Đạo diễn Khúc không phải chó gì cả, ảnh chỉ đơn giản thật sự là chó mà thôi!”
Anh ta vừa nói xong, nhân viên công tác phía trước đột nhiên cúi đầu.
Dường như Kim Tiêu có cảm giác, quay lại đằng sau, lại chạm vào ánh mắt chó thật trong miệng anh ta.
“!!!”
Mẫu sơ yếu lý lịch đâu!!!
Sao còn chưa có người tìm được vậy, mẫu mới nhất, mau cho tôi một bản!
Lần này là thật sự cần dùng gấp!!!
Kiểu vô cùng gấp gáp ấy!
Kim Tiêu có gấp hay không thì khách mời không biết, dù sao cơm no rượu say bọn họ cũng chẳng gấp gì cả.
Bởi vì Phó Tử Trảm đã nấu cơm, đương nhiên việc rửa chén không tới phiên hắn, đây hình như là điều ăn ý của đa số gia đình, người nấu cơm thì không rửa chén.
Toàn Tuấn Ngộ chủ động nhận lấy nhiệm vụ rửa chén, Tưởng Khang và Trang Quần cũng không thể ngồi không, gia nhập phân đội nhỏ rửa chén, Phó Tử Trảm và hai cô gái thì gánh vác nghiệp lớn dắt chó đi dạo.
Không có cách nào, chó trong nhà quá nhiều, không dắt đi dạo sẽ dễ xảy ra chuyện, đặc biệt là loài tràn đầy năng lượng như Husky, không để nó tiêu hao một chút sức lực, trái lại nó sẽ tiêu hao toàn bộ sức lực của anh, phá nhà đến mức làm chủ nhân hoài nghi cuộc đời, đây là bản lĩnh mà Husky đã có sẵn từ khi sinh ra.
Phó Tử Trảm là nam giới duy nhất trong đại đội dắt chó, chủ động nhận lấy sợi dây buộc Husky, tay trái Chẳng Ra Gì Cả, tay phải Trường Mệnh.
Sau đó liền hình thành hai thái cực một tĩnh một động.
Vào khoảnh khắc cánh tay phải sắp phế đi, rốt cuộc hắn không nhịn được cảm thán một câu: “Có phải buổi tối hôm nay anh Tưởng cho mày ăn nhiều quá hay không, ngày mai ăn ít lại đi, béo sẽ xấu lắm.”
Trường mệnh: “……”
Có người nói nó béo???
Nó muốn náo loạn!!!
……
Phó Tử Trảm bởi vì một câu oán giận lầm bầm lầu bầu, lại làm cho Husky lăn lộn một hồi.
Hắn lắc lắc cánh tay của mình, bây giờ hắn cũng muốn gϊếŧ người, chắc chắn là con chó này ăn nhiều.
Trở về có thể nói với Tưởng Khang một câu, việc ăn uống hợp lý phải đưa vào nhật trình.
Khổng Sương ở bên cạnh cười, nghe được câu vừa rồi của Phó Tử Trảm, thuận miệng hỏi: “Chẳng Ra Gì Cả nhà cậu đã ăn chưa? Sao không nhìn thấy cậu cho nó ăn? Nó có đói bụng hay không vậy?”
Tay trái của Phó Tử Trảm đột nhiên khựng lại, đầu kia của dây thừng, chú chó nào đó không cần ăn cơm cũng khựng lại.
Chẳng Ra Gì Cả quay đầu nhìn ký chủ nhà mình một cái.
Ai kêu anh bắt ta làm chó, trước mắt bao người, tự mình giải thích đi!
Sự gượng gạo của Phó Tử Trảm nhanh chóng biến mất, nhanh đến mức không để người ta nhìn thấy, hắn cười rất là tùy tiện: “Chờ đi về rồi cho nó ăn, có lẽ bây giờ không đói bụng, nó đói bụng sẽ kêu to.”
Chẳng Ra Gì Cả kháng nghị: “Ta không ăn!”
Những đồ ăn kia mà ăn vào sẽ chỉ biến thành rác rưởi, rất khó xử lý!
Phó Tử Trảm nhìn phương xa, như là phát hiện lương tâm, cũng không làm khó hệ thống: “Không ăn thì không ăn thôi, tìm một chỗ không có ống kính ý tứ một chút.”
Chẳng Ra Gì Cả vừa lòng.
Thế này thì còn đỡ.
……
Đi dạo trở về thì trời đã trở nên xám xịt một mảnh, phân đội nhỏ rửa chén đứng ở một góc sân.
Phó Tử Trảm vội vàng trả Husky lại cho Tưởng Khang y như là ném rác vậy, đây quả thực là bé quậy nhà người khác, không nói được, không mắng được, không đánh được.
Nhưng hắn trốn được mà.
Sự ghét bỏ đó hoàn toàn không lộ ra, trả xong còn hỏi: “Mọi người đang làm gì thế?”
Toàn Tuấn Ngộ cũng nhận được Ái Tâm nhà mình từ trong tay Trâu Nhược Lâm, cười rồi đưa ánh mắt về phía l*иg sắt ở bên cạnh: “Xem gà đó, vừa mới xác nhận với đạo diễn Khúc một chút, nói vốn là chuẩn bị cho cho buổi tối hôm nay của chúng ta, kết quả chẳng ai trong chúng ta phát hiện.”
“Ồ”, Phó Tử Trảm nhìn lướt qua bên trong, đúng thật là có con gà mái già, không trách được sao hắn cảm thấy thịt trong phòng bếp lại ít như vậy.
Tình cảm là phải tự mình động thủ, vừa đến đã chuẩn bị để bọn họ gϊếŧ gà!
Không hổ là đạo diễn Khúc biếи ŧɦái!
“Ngày mai chúng ta có thể ăn nó.” Tưởng Khang giữ lấy Trường Mệnh nhà mình, bừng bừng hứng thú.
Mọi người sôi nổi giơ hai tay hai chân đồng ý, có đầu bếp mà!
Đầu bếp Phó Tử Trảm: “……”
Cuộc sống về hưu không nên như thế này.
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hệ Thống
- Tôi Thật Sự Chỉ Muốn Dưỡng Lão
- Chương 12