Có thể thấy cậu ta đang phải chịu đựng sự đau đớn tột cùng, mồ hôi nhanh chóng thấm ướt quần áo, tiếng rêи ɾỉ khó nhọc phát ra từ cổ họng.
"Đại sư, đại sư," Ninh mẫu cũng không quan tâm đến sức mạnh bí ẩn đang nâng mình nữa, luống cuống nhìn con trai út, "Huy Nhi, thằng bé lại tái phát rồi."
Tạ Khâm Từ ngồi xuống mép giường, thứ bám trên người Ninh Huy càng thêm náo loạn, dưới sự uy hϊếp to lớn, phản ứng đầu tiên của nó là chạy trốn.
Nhưng, đúng như đầu quỷ đã nói, sau khi ký sinh, cách duy nhất để rời đi là vật chủ chết.
Phòng Ninh Huy ở, giường cậu ta nằm, kể cả trên người cậu ta, đều được bố trí trận pháp áp chế thứ đó, sự giãy giụa của nó khiến Ninh Huy càng thêm đau đớn.
"Tạ đại sư, sao anh vừa đến, em trai tôi lại càng nghiêm trọng hơn?"
Giọng chất vấn của Ninh Tuấn vang lên trong phòng vô cùng rõ ràng.
"Ninh Tuấn, đừng vô lễ với đại sư!" Ninh phụ quát lớn.
Ninh Tuấn như bừng tỉnh, lau mặt, giọng khàn khàn: "Xin lỗi, Tạ đại sư, thấy Tiểu Huy đau đớn như vậy, tôi..."
"Vậy sao?" Tạ Khâm Từ hứng thú nhìn anh ta: "Nếu tôi nói, lát nữa cậu ta sẽ còn đau đớn hơn, càng đau càng khổ sở, anh còn muốn tôi chữa trị cho cậu ta không?"
Ninh Tuấn bị đôi mắt đen láy như nhìn thấu mọi thứ của Tạ Khâm Từ nhìn chằm chằm, trái tim đập thình thịch: Hắn ta biết gì rồi sao?
Chưa kịp dò xét, Tạ Khâm Từ đã thu hồi ánh mắt.
Cách trừ tà của cậu rất thô bạo, ít nhất Thanh Mộc đại sư sống lâu như vậy, chưa từng thấy ai trừ tà như cậu.
Ai lại trực tiếp xé quỷ vật ra khỏi người như vậy?
Quỷ vật mà bọn họ nghĩ trăm phương ngàn kế cũng không thể trục xuất, bị Tạ Khâm Từ từng chút từng chút xé ra khỏi người Ninh Huy.
"A a a a a a a a a a!!!" Ninh Huy và một sự tồn tại vô hình nào đó đồng thời phát ra tiếng hét thảm thiết, tiếng hét khiến người ta không chút nghi ngờ, khoảnh khắc này, Ninh Huy phải chịu đựng nỗi đau không khác gì bị xé thịt trực tiếp.
Tạ Khâm Từ đặt mảnh quỷ vật vừa xé được vào pháp khí mà Thanh Mộc đại sư đã chuẩn bị sẵn.
Âm khí nồng đậm đến mức độ nhất định, nhà họ Ninh ở trong đó, bị ép nhìn thấy cảnh quỷ vật bị xé ra từng chút một, mặt mày tái mét.
"Thanh Mộc đại sư, mọi người định xử lý những quỷ vật này thế nào?" Tạ Khâm Từ vừa xé vừa hỏi.
Động tác của cậu vô cùng nhẹ nhàng, nếu không phải đã từng giao thủ với quỷ vật này, biết nó khó đối phó ra sao, Thanh Mộc đại sư còn nghi ngờ năng lực của mình.
Ông lơ đãng trả lời: "Thường thì sẽ khu trừ tà khí, những con có thể đầu thai sẽ đưa vào địa phủ, những con khó đối phó lại tội ác tày trời thì hồn phi phách tán."
"Vậy à, tôi thấy trên chân Ninh Huy là một con quỷ vật không hoàn chỉnh, có thể giao cho tôi xử lý không?"
"Tạ đại sư có cách xử lý tốt hơn?"
"Ừm, thú cưng của tôi đang giận dỗi, lấy con quỷ này dỗ dành nó." Tạ Khâm Từ đánh giá mảnh quỷ vật: "Từng miếng thịt, làm đồ ăn vặt chắc là ngon lắm."
Thanh Mộc đại sư & Nguyễn Ý: "…"
Pháp khí đeo bên hông rung lên dữ dội, sắc mặt Nguyễn Ý đại biến: "Không ổn, đầu quỷ muốn thoát ra rồi!"
Âm phong gào thét, thổi mọi người trong phòng chao đảo.
Thanh Mộc đại sư vẻ mặt nghiêm túc, giơ tay định niệm chú.
Nhưng lại thấy đầu quỷ bị nhốt trong pháp khí đang cố gắng thò đầu ra, khóc lóc thảm thiết: "Mọi người nghe xem, đây là lời người ta nói sao?!"