Chương 44

Trong phút chốc, một luồng lạnh lẽo len lỏi vào tận đáy lòng, trong mắt Nguyễn Ý thoáng hiện lên một tia sợ hãi mà chính anh ta cũng không nhận ra.

Thanh Mộc đại sư đưa cho Tạ Khâm Từ một pháp khí to bằng bàn tay.

"Đại sư, bên trong này không có quỷ vật chứ?"

Thanh Mộc đại sư nhớ đến chiến tích oanh liệt suýt nữa thì gặm sạch quỷ vương của Cục đen, im lặng đổi sang một pháp khí trống trơn khác.

"Pháp khí này không có gì cả."

"Vậy thì tốt." Tạ Khâm Từ nhận lấy, nhét Cục đen vào trong.

Không nhét không được, nhỡ đâu Cục đen ăn mất quỷ vật trong pháp khí của người ta, cậu lấy gì mà bồi thường.

Vào trong đạo quan, Phó Minh Tễ không đi cùng họ, anh đứng ở ngã ba đường, nói: "Tôi đợi cậu ở ngoài."

Thanh Tiêu Quan rất an toàn, sẽ không có quỷ vật nào dám dòm ngó Phó Minh Tễ, Tạ Khâm Từ suy nghĩ một lúc, vẫn đưa pháp khí chứa Cục đen cho anh.

"Anh cầm cái này trước đi."

Đầu ngón tay hai người chạm nhẹ rồi rời ra, Phó Minh Tễ cụp mắt xuống: "Được."

Ninh Huy được sắp xếp ở trong một gian phòng riêng, cả trong lẫn ngoài phòng đều được bố trí trận pháp, Tạ Khâm Từ vừa đến gần đã cảm nhận được.

Cánh cửa mở ra, Tạ Khâm Từ ngửi thấy mùi đàn hương thoang thoảng, cùng với mùi thịt thối rữa bị đàn hương át đi.

Ninh Huy nằm trên giường ngủ say, tình trạng của anh ta nghiêm trọng hơn đạo diễn Lưu rất nhiều, toàn bộ phần thân dưới đã bị hoại tử, vén chăn lên, mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

Không giống như cánh tay trái của đạo diễn Lưu bị biến dạng đến mức vặn vẹo, hai chân của Ninh Huy vẫn có chiều dài bình thường, chỉ sưng lên một vòng, trên chân phủ một màu xanh xám bất thường, da thịt bong tróc, chi chít những vết máu đỏ sậm, nhìn thế nào cũng không giống chân của người bình thường.

Ninh mẫu đã đỏ hoe cả mắt.

Người thường không thể nhìn thấy âm khí, càng không thể nhìn thấy một sợi dây nhân quả cực mảnh, một đầu nối với chân Ninh Huy, một đầu nối với Ninh Tuấn.

Ninh Tuấn cũng tỏ vẻ lo lắng và xót xa.

Thú vị đấy.

Gia đình họ Ninh có biết đôi chân của Ninh Huy trở nên như vậy là do Ninh Tuấn gây ra không?

Chắc là không biết rồi, nếu không sẽ không tin tưởng Ninh Tuấn như vậy.

Sợi dây nhân quả, đừng nói là người thường, ngay cả người tu hành đắc đạo như Thanh Mộc đại sư cũng không thể nhìn thấy.

Đó là năng lực vượt ra khỏi phạm trù của "con người".

"Tạ đại sư, có cách nào không?" Ninh phụ hơi bình tĩnh lại, vành mắt đỏ hoe hỏi.

"Tạ đại sư, cầu xin cậu, dù thế nào cũng phải cứu Huy Nhi, nó mới hai mươi tuổi, không nên như vậy, không nên..." Nói đến đây, Ninh mẫu nghẹn ngào không nói nên lời, bà vịn tay Ninh phụ tiến lên, định quỳ xuống, "Chỉ cần cứu được Huy Nhi, muốn tôi làm gì cũng được."

"Không cần quỳ."

Một luồng gió vô hình nâng Ninh mẫu lên, ngăn bà quỳ xuống.

Ninh mẫu ngơ ngác, cứng đờ người.

"Không phải chuyện gì quá khó, mọi người chuẩn bị thù lao là được, tôi là người làm ăn, đến nơi đến chốn thì mọi chuyện đều dễ nói." Tạ Khâm Từ không thích ứng phó với những chuyện này.

Ở trong vô hạn phó bản đã thấy quá nhiều mặt "ác" của con người, đến thế giới hòa bình này, Tạ Khâm Từ luôn cảm thấy không quen.

Hình như cảm nhận được sự uy hϊếp, thứ bám trên người Ninh Huy bắt đầu bồn chồn, náo động.

Ninh Huy đang ngủ say cũng nhíu mày, bắt đầu giãy giụa.