Chương 43

Ninh phụ mở to mắt không thể tin được, nếu ông ta không nhìn lầm, người đàn ông cao lớn anh tuấn này hẳn là vị tổng tài bí ẩn của Phó thị.

Ninh phụ biết đến anh là vì từng gặp thoáng qua tại một bữa tiệc, với thành tựu hiện tại của ông ta, muốn leo lên con thuyền lớn Phó thị vẫn chưa đủ tư cách.

Ngay cả ở Yên Kinh, nơi tập trung nhiều quyền quý, sức mạnh của những gia tộc lâu đời như Phó thị vẫn không thể xem thường, chưa kể đến gia đình bên ngoại của Phó tổng là nhà họ Minh, tuy hành sự kín tiếng, nhưng người trong nhà làm chính trị có, làm quân đội có, càng khiến người ta không thể xem nhẹ.

Còn bản thân Phó Minh Tễ, trong giới kinh doanh là một huyền thoại, tuổi trẻ đã nắm quyền Phó thị, không chỉ khiến các chi nhánh khác của nhà họ Phó không dám ngóc đầu lên, mà dưới sự lãnh đạo của anh ta, Phó thị còn phát triển mạnh mẽ, nhảy vọt lên vài bậc.

Tại sao Phó tổng lại ở đây? Còn có vẻ rất quen thuộc với Tạ đại sư?

Không phải trong lời đồn, Phó tổng là người theo chủ nghĩa duy vật kiên định sao?

Ninh phụ không dám tùy tiện tiến lên bắt chuyện, hiện giờ có việc quan trọng hơn.

"Chuyện của con trai tôi, xin nhờ Tạ đại sư."

Tạ Khâm Từ đến đây vốn là vì chuyện này, chỉ là cậu không ngờ sẽ gặp Phó Minh Tễ ở Thanh Tiêu Quan, còn có một Cục đen đang giận dỗi, cậu không thể bỏ mặc một người và một con qủy ở bên ngoài được.

"Phó tổng muốn vào trong sao?"

Hai người đứng khá gần nhau, Tạ Khâm Từ cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ người đàn ông và luồng tử khí đang sục sôi muốn nhào về phía mình.

Cậu không quen đứng gần người khác như vậy, liền lặng lẽ lùi ra sau một chút.

"Ừ." Phó Minh Tễ gật đầu.

Thanh Mộc đại sư không nhịn được liếc nhìn Phó Minh Tễ vài lần. Ông ta và lão Phó tổng, ông nội của Phó Minh Tễ là bạn cũ, từng nhiều lần được mời đến nhà họ Phó. Ấn tượng của ông ta về Phó Minh Tễ trước kia so với hôm nay gặp mặt, thật sự rất khác biệt.

Không nói đến sự thay đổi thái độ đối với thần quỷ, từ bao giờ Phó Minh Tễ lại thân thiết với người khác như vậy?

"Không biết Thanh Mộc đại sư có thể cho tôi mượn một pháp khí giấu quỷ không?"

Giọng nói của Tạ Khâm Từ cắt ngang dòng suy nghĩ của Thanh Mộc đại sư, ông ta liền tập trung tinh thần: "Tạ đạo hữu là muốn..."

"Đại sư cũng thấy rồi đấy, bên cạnh tôi có một quỷ sủng, tôi không thể cứ thế dẫn nó hiên ngang vào trong được."

"Nó vẫn còn ở đó à?" Nguyễn Ý kinh ngạc, rõ ràng anh ta không cảm nhận được bất kỳ dấu vết nào của quỷ vật.

Tạ Khâm Từ mỉm cười, Nguyễn Ý rùng mình một cái, anh ta cảm nhận được rồi, có một sự tồn tại to lớn và đáng sợ đang rình rập xung quanh, chỉ trong nháy mắt, cảm giác đó đã biến mất.

Tạ Khâm Từ vậy mà có thể che giấu hoàn toàn sự tồn tại của quỷ sủng, khiến người ta không nhận ra một chút dấu vết nào.

Đây là năng lực đáng sợ đến mức nào?

Ngay cả pháp khí mà anh ta đeo trên người cũng không hề phát ra bất kỳ cảnh báo nào, nếu Tạ Khâm Từ muốn, chẳng phải có thể mang theo bất kỳ con quỷ nào ra vào Thanh Tiêu Quan một cách dễ dàng sao?

Có Thanh Mộc đại sư trấn giữ, khả năng phòng ngự của Thanh Tiêu Quan đã được coi là hàng đầu trong giới huyền học, ngay cả Thanh Tiêu Quan cũng không thể ngăn cản, vậy những nơi khác thì sao?