"Các người không phải nói cách này chắc chắn thành công sao? Tại sao bọn họ lại tìm được cách cứu chữa?" Điện thoại vừa kết nối, Ninh Tuấn liền hạ giọng hỏi.
"Cậu yên tâm đi, không thể cứu được đâu, cứ chờ xem cậu sẽ nắm trọn Ninh Vũ trong tay, đừng quên thỏa thuận của chúng ta."
Cuộc gọi kết thúc, Ninh Tuấn nhìn màn hình điện thoại tối đen, sắc mặt khó coi.
Anh ta cũng không muốn nhẫn tâm như vậy, nhưng ai bảo anh ta vô tình nghe được cuộc trò chuyện của Ninh phụ Ninh mẫu, biết được họ muốn để lại Ninh Vũ cho Ninh Huy, đứa con ruột thịt.
Hơn nữa...
Nghĩ đến bí mật động trời mà mình đã điều tra ra, bàn tay cầm điện thoại của Ninh Tuấn vô thức siết chặt.
Ninh Vũ, vốn dĩ phải là của anh ta!
Biết được lịch trình của Tạ Khâm Từ từ Thanh Mộc đại sư, Ninh phụ Ninh mẫu định đích thân đến đón, nhưng bị Tạ Khâm Từ từ chối.
Cậu phải đến công ty trước.
Tạ Khâm Từ chia số đặc sản mang về thành vài phần, đưa cho người quản lý một phần, Tiểu Đào một phần, còn của Cố Miên và đạo diễn Lưu thì để họ tự mang về.
"Anh Tạ, còn của em nữa ạ?" Tiểu Đào ngạc nhiên không thôi.
Từ khi anh chàng Nguyễn Ý kỳ quặc kia đến, công việc của cô đã bị cướp mất, ngày nào cô cũng lo lắng mình sẽ bị sa thải.
"Em vất vả chạy theo tôi cũng mệt rồi, đây là phần thưởng xứng đáng cho em."
Tiểu Đào vui mừng nhận lấy.
"Còn một ít nữa em chia cho mọi người nhé, tôi đến Thanh Tiêu Quan trước, anh Lương về thì em nói với anh ấy một tiếng."
Tiểu Đào được cử làm trợ lý cho Tạ Khâm Từ, ít nhiều cũng biết một chút về sự khác thường của cậu, cô nháy mắt: "Anh Tạ cứ yên tâm đi, có chuyện gì ở công ty em sẽ báo cho anh."
Cố Miên cũng muốn đến Thanh Tiêu Quan xem thử, nhưng bị chị Uông lôi đi, cậu chỉ đành ngước nhìn Tạ Khâm Từ: "Anh Tạ, em xong việc sẽ đến tìm anh!"
….
Trước cổng Thanh Tiêu Quan, Tạ Khâm Từ gặp một người không ngờ tới.
Phó Minh Tễ đứng trước cổng Thanh Tiêu Quan trong bộ vest chỉnh tề, không giống người đến thắp hương mà giống như sắp đi dự hội nghị quốc tế nào đó.
"Sao Phó tiên sinh lại ở đây?" Tạ Khâm Từ không quên, Tịch Nguyên Bạch từng nói anh ta là người theo chủ nghĩa duy vật kiên định.
Phó Minh Tễ không hề cảm thấy hành động của mình có gì không ổn: "Tôi đến cầu phúc cho trưởng bối."
"Vậy sao anh không vào trong? Đang đợi ai à?" Tạ Khâm Từ nhìn trái nhìn phải, không thấy ai đến cả.
Phó Minh Tễ có vẻ bất đắc dĩ, nhìn lên một chỗ nào đó trên không trung.
Tạ Khâm Từ hiểu ra.
Tạ Khâm Từ đưa tay ra, một sợi dây vô hình rơi vào tay cậu, chẳng mấy chốc, một quả bóng bay hình trái tim màu đen xuất hiện trên không trung.
Vừa nhìn thấy Tạ Khâm Từ, Cục đen liền phấn khích lao về phía cậu.
Nhưng ngay trước khi chạm vào cậu, nó đột nhiên dừng lại, bay vòng quanh Tạ Khâm Từ hai vòng, giống như một chú chó con đang đánh hơi khắp người cậu, rồi ngẩng đầu lên đầy vẻ khó tin, "phụt" một cái bay xa.
Tạ Khâm Từ: “???”
Cậu hoang mang nhìn Phó Minh Tễ.
Phó Minh Tễ cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cục đen vươn ra hai xúc tu, tự véo véo trên người mình, véo ra hai cục âm khí nhỏ màu đen hơn, vo tròn lại rồi ném xuống chân Tạ Khâm Từ.
Giống như đang tố cáo:
“Anh có phải đã lén lút nuôi quỷ khác sau lưng tôi rồi không?!”