Chương 36

Cánh tay này to bằng bắp đùi người trưởng thành, tỏa ra tử khí, những mạch máu màu da thịt bao phủ bên ngoài như sống dậy, phập phồng theo nhịp thở của đạo diễn Lưu.

Mọi người nín thở, tập trung nhìn Tạ Khâm Từ không chớp mắt.

Tạ Khâm Từ đưa tay, nắm lấy một đầu cánh tay, dùng sức kéo mạnh.

"Aaaaaaaaa!!!"

Quỷ thủ và đạo diễn Lưu đồng thời phát ra tiếng hét thảm thiết.

Tạ Khâm Từ không dừng lại.

Dưới ánh mắt căng thẳng của mọi người, chỗ nối giữa vai và cánh tay của đạo diễn Lưu dần dần nứt ra, lộ ra màu xanh xám bên trong.

Thanh Mộc đại sư trợn tròn mắt không thể tin được, quỷ vật mà bọn họ nghĩ trăm phương ngàn kế cũng không giải quyết được, dưới động tác của Tạ Khâm Từ lại từ từ tách ra khỏi cơ thể người.

Những giọt mồ hôi lớn bằng hạt đậu lăn dài trên trán đạo diễn Lưu, cơn đau như bị xé toạc cánh tay khiến ông ta mặt mày tái mét, nếu không phải cơ thể bị Tạ Khâm Từ giữ chặt, có lẽ ông ta đã đau đến lăn lộn trên đất.

Cuối cùng, quỷ thủ cũng bị kéo ra hoàn toàn, cánh tay bị kéo đứt vẫn rất to, nếu không phải đã từng trải nghiệm sự cứng đầu của quỷ vật này, nhìn dáng vẻ của Tạ Khâm Từ, bọn họ còn tưởng rằng thứ này rất dễ giải quyết.

Tạ Khâm Từ ném quỷ thủ sang một bên, có chút hối hận vì không mang Cục đen theo, nếu không đã có thể để Cục đen ăn trực tiếp, đỡ phải nghĩ cách xử lý.

Đạo diễn Lưu nhìn cánh tay trái đã trở lại bình thường, không chịu nổi nữa mà ngất đi.

Cố Miên luống cuống tay chân đưa ông ta đến bệnh viện.

….

Yên Kinh, Thanh Tiêu Quan.

Thanh Mộc đại sư vẻ mặt phức tạp cúp điện thoại, quán chủ vẻ mặt nghiêm trọng đi tới: "Sư thúc, quỷ vật trên người Ninh tiên sinh sắp không áp chế được nữa rồi."

"Ta đi xem thử."

Ninh Huy là chín ngày trước phát hiện chân mình có vấn đề, nhà họ Ninh có chút giao tình với Thanh Tiêu Quan, lập tức đến cầu cứu. Ban đầu, đạo trưởng được nhờ vả tưởng rằng chỉ là quỷ nhập đơn giản, liền làm phép trừ tà cho anh ta. Thấy chân trở lại bình thường, liền để người ta về nhà.

Không ngờ hai ngày sau, nhà họ Ninh lại đến cầu cứu, nói chân của Ninh Huy trở nên tồi tệ hơn.

Đạo trưởng lại làm phép trừ tà một lần nữa, lần này không những không thành công, mà còn bị phản phệ, bị thương nặng. Chuyện này mới kinh động đến Thanh Mộc đại sư.

Ninh Huy được an bài ở một gian phòng riêng biệt, Thanh Mộc đại sư đẩy cửa bước vào, liền ngửi thấy mùi thịt thối nồng nặc.

"Đại sư." Ninh Huy, một chàng trai trẻ gầy gò, vừa nhìn thấy người tới, liền cố gắng ngồi dậy.

Người đàn ông ngồi bên giường vội vàng đỡ lấy anh ta. Đó là anh trai của Ninh Huy, Ninh Tuấn. Khi cha mẹ Ninh Huy không có nhà, anh ta luôn ở đây chăm sóc em trai.

"Anh, em không sao."

Thanh Mộc đại sư tiến lên áp chế quỷ vật trên chân Ninh Huy. Sau khi kết thúc, cả hai đều ướt đẫm mồ hôi. Đệ tử đi theo Thanh Mộc đại sư bưng nước nóng tới cho hai người.

Ninh Tuấn cầm khăn lau mồ hôi trên trán em trai.

"Ninh tiên sinh, chân của cậu có lẽ đã có cách giải quyết rồi." Thanh Mộc đại sư nói.

"Thật sao?" Mắt Ninh Huy sáng rực, trong ánh mắt tràn đầy hy vọng xen lẫn sự khó tin. Anh ta quay sang nhìn Ninh Tuấn: "Anh, em được cứu rồi!"

Chiếc khăn trên tay Ninh Tuấn rơi xuống đất. Biểu cảm của anh ta cứng đờ trong giây lát, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, kích động nắm lấy tay Ninh Huy: "Tuyệt quá, anh sẽ gọi điện báo cho ba mẹ ngay."

Tạ Khâm Từ nhận được tin nhắn của Thanh Mộc đại sư, hỏi cậu có thể giúp cứu người bị quỷ vật ký sinh ở Thanh Tiêu Quan không.