Nhưng Nguyễn đại sư không biết rằng, Tạ Khâm Từ chỉ là thấy ghê tởm, âm khí thì cứ là âm khí, sao phải làm ra vẻ này chứ, giờ cậu chỉ muốn đi rửa tay thật sạch.
Bực bội giẫm mạnh lên đầu quỷ một cái.
Đầu quỷ không hiểu sao mình lại chọc giận vị đại gia này, vội vàng thu liễm âm khí, chỉ hận không thể biến mất ngay tại chỗ. Biết trước sẽ đυ.ng phải một sát tinh như vậy, nó đã không ham hố miếng ăn này rồi.
Trong không gian tĩnh lặng, đạo diễn Lưu run rẩy lên tiếng: "Tạ... Tạ đại sư, tay của tôi..."
Đạo diễn Lưu kéo theo cánh tay màu xanh xám to gần bằng người mình, khó khăn đứng tại chỗ, toàn thân đầy vết thương, mặt mũi bầm dập, cơn đau khiến ông ta gần như không thể chống đỡ nổi cơ thể.
Cố Miên cố nén nỗi sợ hãi, tiến lên đỡ lấy ông ta, cậu vẫn luôn đứng ở ngoài nên không bị ảnh hưởng gì.
Ban đầu cứ nghĩ chỉ là bị quỷ nhập đơn giản, không ngờ mọi chuyện lại phức tạp đến vậy, Nguyễn Ý theo bản năng nhìn về phía Tạ Khâm Từ.
Tạ Khâm Từ cúi đầu nhìn đầu quỷ dưới chân, ra lệnh: "Rút tay ngươi ra."
Đầu quỷ không nhúc nhích.
Tạ Khâm Từ nhíu mày.
Cảm nhận được sự thiếu kiên nhẫn của Tạ Khâm Từ, đầu quỷ vội vàng nói: "Đại nhân, đại nhân, không phải tôi không muốn, mà là tôi cũng không có cách nào, chúng sẽ tự tìm vật chủ, chỉ khi nào ăn no mới chịu rời đi..."
Giọng đầu quỷ càng lúc càng nhỏ.
"Tôi gọi điện hỏi sư phụ, xem có cách giải quyết nào không." Nguyễn Ý lần đầu tiên gặp trường hợp này, không biết phải xử lý thế nào.
Tạ Khâm Từ không nói gì, dùng âm khí vo tròn đầu quỷ lại, ném sang một bên.
Cố Miên dìu đạo diễn Lưu ngồi xuống ghế sô pha, cậu không dám chạm vào cánh tay trái của ông ta, cẩn thận ngồi sang bên phải.
Nguyễn Ý cầm điện thoại quay lại: "Sư phụ bảo phải xem qua đã."
Anh ta mở video, hướng ống kính về phía đạo diễn Lưu.
Ở đầu dây bên kia, Thanh Mộc đại sư quan sát kỹ cánh tay dị thường kia, cau mày: "Lại là thứ này."
Tạ Khâm Từ bước tới: "Ông từng gặp rồi à?"
Thanh Mộc đại sư đã nghe đồ đệ kể lại sự việc, cũng biết là Tạ Khâm Từ đã cứu người, liền nói lời cảm ơn: "Đa tạ Tạ đạo hữu ra tay tương trợ, nếu không tên đồ đệ lỗ mãng của tôi e rằng..."
Nhớ lại những gì mình đã làm, Nguyễn Ý xấu hổ cúi đầu.
Thanh Mộc đại sư tiếp tục nói: "Trước đó, quán chúng ta tiếp nhận một bệnh nhân, tình trạng rất giống với Lưu tiên sinh, khác biệt duy nhất là quỷ vật ký sinh vào chân của bệnh nhân đó. Nếu Tạ đạo hữu không thể giải quyết, có thể đưa Lưu tiên sinh đến quán, chúng ta sẽ nghĩ cách áp chế."
"Chỉ có thể áp chế thôi sao?"
"Các ngươi đừng mơ tưởng nữa, trừ khi vật chủ bị hấp thụ hoàn toàn, nếu không đừng hòng thoát khỏi quỷ vật ký sinh." Đầu quỷ hả hê nói.
"Ai giống ngươi phế vật như vậy, ngươi không làm được không có nghĩa là anh Tạ cũng không làm được." Nói xong, nhận ra câu nói của mình có chút mơ hồ, Cố Miên vội vàng chữa cháy, "Đại sư, con không có ý nói các ngài vô dụng..."
Thanh Mộc đại sư hiền từ nói: "Không sao, chúng ta đúng là không tìm ra cách tách quỷ vật ra."
Đạo diễn Lưu lộ vẻ tuyệt vọng: "Thật sự không còn cách nào sao? MV của Cố Miên còn chưa quay xong, chỉ còn thiếu vài cảnh nữa..."
"Đạo diễn Lưu, đã đến nước này rồi, ông đừng nghĩ đến công việc nữa." Cố Miên cắt ngang: "Giải quyết quỷ vật bám trên người ông trước đã."
"Tôi có thể thử xem."
Tạ Khâm Từ vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cậu.
"Tạ đạo hữu có cần pháp khí gì không, Thanh Tiêu Quan chúng ta có thể cung cấp." Thanh Mộc đại sư không hề nghi ngờ lời nói của Tạ Khâm Từ, thực lực của Tạ Khâm Từ mạnh đến mức nào bọn họ đến nay vẫn chưa thể kết luận được.
"Không cần." Tạ Khâm Từ đi đến bên trái đạo diễn Lưu, cúi đầu quan sát cánh tay dị dạng mọc trên người ông ta.