Chương 32

" Nguyễn đại sư, phiền cậu xem giúp tôi." Thái độ của đạo diễn Lưu đối với thanh niên rất cung kính.

Nguyễn đại sư là đệ tử của Thanh Tiêu Quan, trong giới huyền học cũng khá nổi tiếng. Đạo diễn Lưu có thể mời được anh ta cũng là nhờ mối quan hệ của một người bạn trong giới.

"Đạo diễn Lưu, sao ông không trực tiếp tìm anh Tạ nhỉ? Nếu ông tìm anh Tạ sớm hơn, biết đâu giờ vấn đề đã được giải quyết rồi." Cố Miên đánh giá Nguyễn đại sư, trong lòng cậu, không ai lợi hại hơn Tạ Khâm Từ.

"Tạ?" Nguyễn đại sư quay đầu nhìn Tạ Khâm Từ: "Anh là Tạ Khâm Từ?"

Tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được thái độ của anh ta thay đổi, đối với Tạ Khâm Từ, anh ta khinh miệt và coi thường.

"Tôi từng nghe sư huynh nhắc đến anh, kẻ cơ hội, dựa vào pháp bảo trong tay mà kiêu ngạo, coi chừng có ngày gặp quả báo."

Chuyện ở biệt thự Ninh anh ta không tham gia, nhưng sư huynh của anh ta có đi. Nội tình cụ thể bị phong tỏa, anh ta chỉ có thể nghe được một vài chuyện không quan trọng từ miệng sư huynh, nghe nhiều nhất chính là về Tạ Khâm Từ. Sư huynh nói đối phương rõ ràng có pháp bảo có thể thu phục quỷ vương, nhưng lại không chịu lấy ra, giả vờ như dựa vào bản thân đánh bại quỷ vương, giọng điệu rất bất mãn.

"Sư huynh anh nói tôi như vậy sao?" Tạ Khâm Từ nhướng mày.

Cậu chưa từng gặp người này, nghĩ đến chắc là trong đám tiểu bối mà Thanh Mộc đại sư dẫn đến hôm đó có người bất mãn với cậu, ra ngoài nói xấu cậu đây mà. Lúc đó cậu quả thực có cảm nhận được vài ánh mắt bất mãn.

"Tại sao tôi phải nói cho anh biết?" Nguyễn Ý tỏ vẻ khó chịu: "Lưu tiên sinh, chúng tôi làm nghề này có quy tắc, một việc không làm phiền hai người, ông muốn anh ta xem, hay là muốn tôi xem cho ông?"

"Cái này..." Trong lòng đạo diễn Lưu đương nhiên tin tưởng Thanh Tiêu Quan hơn, ông ta áy náy nhìn Tạ Khâm Từ: "Tôi rất cảm ơn Tạ tiên sinh và Cố Miên đến thăm tôi."

Ý của ông ta rất rõ ràng, Tạ Khâm Từ và Cố Miên là đến thăm ông ta, không phải ông ta mời đến.

Nguyễn Ý đắc ý liếc nhìn Tạ Khâm Từ: "Hai vị có thể rời đi rồi."

Cố Miên bị thái độ của anh ta chọc tức đến mức suýt nữa nhảy dựng lên, Tạ Khâm Từ lại không để tâm: "Nguyễn tiên sinh khinh thường tôi như vậy, tôi ngược lại rất muốn xem thử năng lực của Nguyễn tiên sinh đây, Nguyễn tiên sinh chắc không để ý chứ?"

Nói để ý chẳng phải là lộ ra vẻ nhát gan sao? Nguyễn Ý kiêu ngạo nói: "Nếu anh có thể học được chút gì từ đó, cũng coi như là phúc phận của anh."

Nói xong, anh ta lấy ra phù chú, chu sa các thứ, bắt đầu làm phép.

Cố Miên từng thấy cách trừ tà thô bạo của Tạ Khâm Từ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy kiểu này, chăm chú nhìn không chớp mắt.

Lá bùa màu vàng lơ lửng giữa không trung, xoay quanh cánh tay màu xanh xám, Nguyễn Ý miệng lẩm nhẩm, theo động tác của anh ta, lá bùa tự động lay động.

Ánh sáng chói mắt khiến người ta không mở mắt ra được, lá bùa tự bốc cháy, màu xanh xám trên cánh tay từng chút một biến mất.

Nhìn cánh tay dần dần khôi phục, đạo diễn Lưu lộ ra vẻ vui mừng, nhưng… ngay lúc chút màu xanh xám cuối cùng sắp biến mất, một trận cuồng phong ập đến.

Lá bùa đang cháy bỗng nhiên tắt ngúm, cánh tay đạo diễn Lưu càng thêm dữ tợn, chưa kịp để Nguyễn Ý phản ứng, đã vọt tới bóp cổ anh ta.

"Ư..."