Cố Miên đọc tin nhắn xong, ngạc nhiên nói: "Đạo diễn Lưu nói hôm nay không khỏe, không thể quay phim, còn nói tiến độ quay phim nhanh hơn dự kiến, hỏi tôi có thể cho mọi người nghỉ một ngày hôm nay không."
Đạo diễn không có mặt, việc quay phim không thể tiếp tục, Cố Miên quyết định cho mọi người nghỉ, định bụng đi xem đạo diễn Lưu thế nào.
"Anh Tạ, anh đi cùng em không?"
Nghĩ đến âm khí quấn quanh người đạo diễn Lưu, Tạ Khâm Từ gật đầu: "Đi cùng."
Cậu muốn xem thử âm khí đó là chuyện gì.
Nhà đạo diễn Lưu ở không xa phim trường, Tạ Khâm Từ và Cố Miên đi bộ, mười lăm phút đã tới nơi. Chỗ ở của ông ta là nhà dân thuê tại địa phương, khi đến cửa, vừa vặn nhìn thấy một thanh niên mặc áo phông trắng đơn giản đi về phía này.
Ba người đứng trước cửa, mắt to trừng mắt nhỏ.
Phát hiện mục đích giống nhau, Cố Miên tò mò: "Anh đến gặp đạo diễn Lưu à?"
Người thanh niên này chính là người được sư huynh dặn dò đến trừ tà, không ngờ lại gặp người khác, gật đầu: "Mấy người cũng đến gặp ông Lưu sao?"
"Đạo diễn Lưu không khỏe, chúng tôi đến thăm ông ấy."
Cố Miên thầm nghĩ: “Không đúng, đạo diễn Lưu không phải không khỏe sao, sao lại gọi một thanh niên đến?”
Nghe thấy tiếng gõ cửa, đạo diễn Lưu lê thân thể nặng nề ra mở cửa, mới một lúc không gặp, sắc mặt ông ta càng thêm khó coi, cả người lảo đảo sắp ngã.
Sợ ông ta ngã, Cố Miên vội vàng tiến lên đỡ lấy: "Sao lại bệnh nặng thế này, đạo diễn Lưu, để tôi đưa ông đi bệnh viện nhé?"
"Không cần, sao mấy người lại đến đây?" Đạo diễn Lưu đưa mắt nhìn ba người, cuối cùng dừng lại trên người thanh niên chưa từng gặp mặt kia: "Đây là Nguyễn đại sư phải không?"
Cố Miên vừa vặn đỡ lấy cánh tay trái của đạo diễn Lưu, bị lạnh đến run người: "Đạo diễn Lưu, sao người ông lạnh thế này?!"
Đạo diễn Lưu cứng người, dùng tay còn lại đẩy Cố Miên ra: "Tôi…tôi hơi lạnh, không sao, mấy người về đi, tôi và Nguyễn đại sư có chút việc cần nói."
Cố Miên không chịu, người ta đã bệnh nặng thế này rồi, sao cậu ta có thể bỏ đi được, nhất quyết phải đưa người ta đi bệnh viện.
Đạo diễn Lưu không lay chuyển được cậu ta, mấy người giằng co ở cửa.
Cuối cùng Tạ Khâm Từ không nhịn được nữa: "Ông ấy không cần đi bệnh viện."
"Anh Tạ?"
"Haizzz, thôi được rồi, mấy người vào đi." Đạo diễn Lưu thở dài, dẫn mọi người vào trong.
"Bệnh của tôi bệnh viện đúng là không chữa được, Nguyễn đại sư là cao nhân tôi mời đến." Đạo diễn Lưu đưa cánh tay trái ra.
Cánh tay trái của ông ta sưng to gần gấp đôi, có màu xanh xám, những mạch máu nổi lên quấn quanh, trông rất đáng sợ.
Cố Miên hít một hơi lạnh: "Đạo diễn Lưu, chuyện này bắt đầu từ khi nào vậy?"
"Tối hôm qua, mấy hôm nay cánh tay trái của tôi cứ âm ỉ đau, tôi không để ý, tối qua bỗng nhiên thành ra thế này." Ban đầu đạo diễn Lưu không định để Cố Miên biết, nhưng Cố Miên lại tìm đến cửa đúng lúc gặp Nguyễn đại sư, ông ta đành phải nói ra.