Tạ Khâm Từ là người giữ lời hứa, đã nhận tiền của Phó Minh Tễ thì phải đảm bảo số tiền đó được tiêu xứng đáng. Sau khi bàn bạc với Cố Miên, cậu quyết định dời lịch trình quay MV sang ngày hôm sau, trước tiên gặp Phó Minh Tễ một lần, chuẩn bị một chút, đảm bảo trong thời gian cậu rời đi, Phó Minh Tễ sẽ không gặp chuyện ngoài ý muốn.
"Phó tiên sinh ra tay hào phóng như vậy, không sợ tôi ôm tiền bỏ chạy sao?" Năm triệu tệ, cao hơn nhiều so với giá mà Tạ Khâm Từ đưa ra.
"Tạ tiên sinh sẽ làm vậy sao?" Phó Minh Tễ nghiêng đầu nhìn cậu.
"Sẽ không." Tạ Khâm Từ khẽ nhếch môi: "Dù sao, ông chủ hào phóng và sảng khoái như Phó tiên sinh cũng không nhiều."
Đối với khách hàng lớn, Tạ Khâm Từ luôn kiên nhẫn.
"Tôi cần phải rời đi một thời gian, lần này đến đây là để giúp Phó tiên sinh tiêu năm triệu tệ một cách xứng đáng hơn." Tạ Khâm Từ lấy ra một mặt dây chuyền.
Mặt dây chuyền được làm từ một miếng ngọc bích nhỏ bằng ngón tay út, hình dạng tròn không đều, trên đó được chạm khắc những hoa văn kỳ lạ, buộc bằng một sợi dây đỏ đơn giản.
"Bên trong có chứa một chút năng lượng của tôi, anh đeo nó vào, ít nhất nửa tháng sẽ không bị những thứ đó quấy rầy, chuyện còn lại đợi tôi quay về rồi tính."
Dùng ngọc bích để lưu trữ năng lượng là phương pháp mà Tạ Khâm Từ liên tưởng đến từ chiếc vòng ngọc Quan Âm mà Tôn Kiện đeo, ngoài ra, cậu còn định để Cục Đen ở lại bên cạnh Phó Minh Tễ.
"Còn có cái này nữa."
Cục Đen được Tạ Khâm Từ ra hiệu liền hiện hình, trông như một quả bóng bay hình trái tim màu đen.
"Nó là một con quỷ dữ, nhưng anh không cần lo lắng, tôi đã đặt ra cấm chế cho nó, nó sẽ không làm hại anh, nếu có con quỷ khác muốn ra tay với anh, nó sẽ xử lý."
Phó Minh Tễ nhận lấy mặt dây chuyền và sợi dây buộc vào quả bóng bay hình trái tim, hai món quà chia tay đặc biệt này vượt xa dự đoán của anh, đến mức nhất thời anh không biết nên nói gì.
Cuối cùng, biệt thự không tặng được, ngược lại còn nhận về hai món quà độc đáo.
Cục Đen thường không hiện hình, Phó Minh Tễ đi đâu nó theo đó, người ngoài không nhìn thấy nó, nhưng lại nhìn thấy rõ ràng thứ đeo thêm trên cổ tay của Phó Minh Tễ.
"Phó tổng khi nào thì bắt đầu đeo đồ trang sức vậy?"
"Nói chứ, miếng ngọc bích Phó tổng đeo trên tay đẹp thật đấy, có một vẻ đẹp khó tả."
"Là do người khác tặng sao?"
"Chắc chắn rồi, nếu không, anh xem Phó tổng ngoài đồng hồ ra, khi nào đeo thêm thứ gì khác, có thể khiến Phó tổng đeo vào, nhất định là người rất đặc biệt đối với Phó tổng."
Chuyện bát quái của cấp trên luôn dễ dàng khơi dậy sự bàn tán của mọi người.
Trợ lý Lâm biết nhiều hơn người khác một chút, ví dụ như mọi người đang đoán miếng ngọc bích trên tay Phó tổng là ai tặng, anh ta đã sớm biết đáp án rồi.
Tạ Khâm Từ đi xe đến địa điểm quay phim.
Đây là một thị trấn cổ với lịch sử lâu đời và phong cảnh đẹp như tranh vẽ. Nghe nói là do đạo diễn giới thiệu, đoàn phim của Cố Miên đã đặc biệt thuê một khu nhà lớn để quay phim.
Quản lý Lương Túc cần ở lại Bắc Kinh để xử lý một số việc, người đi cùng Tạ Khâm Từ là một cô gái nhỏ gan dạ và tỉ mỉ, là trợ lý mới mà công ty sắp xếp cho cậu.