Tối hôm đó, Tôn Kiện tìm một khách sạn để ngủ. Nửa đêm, tiếng chuông chói tai lại vang lên đúng giờ từ chiếc điện thoại vỡ nát.
Tôn Kiện trốn trong chăn, mắt thâm quầng vì thức trắng, nhưng không còn sợ hãi như trước nữa. Cố gắng chịu đựng thêm chút nữa, chẳng mấy chốc sẽ giải quyết được chuyện này.
Hai đêm không ngủ, thần kinh Tôn Kiện căng thẳng đến cực điểm, suýt chút nữa đã gặp tai nạn trên đường đi làm.
Trong văn phòng, ông ta nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính một lúc, lấy chiếc điện thoại mới mua ra, tìm một số điện thoại, bấm gọi.
"Tạ Khâm Từ, điều kiện mà cậu đưa ra hôm đó công ty đã đồng ý, còn nói sẽ tặng thêm cho cậu một căn biệt thự để bồi thường, chúng ta gặp mặt nói chuyện."
"Được thôi." Tạ Khâm Từ cụp mắt xuống, giọng điệu nhẹ nhàng.
"Chiều nay 3 giờ gặp mặt, tôi đưa cậu đi xem biệt thự, nếu không hài lòng có thể đổi điều kiện khác."
Tôn Kiện không nhận ra giọng điệu của mình gấp gáp đến mức nào, càng không nhận ra, ngọc bội Quan Âm đeo trên ngực đang từ từ nứt ra một đường nhỏ.
Cuộc gọi kết thúc, Tạ Khâm Từ nhìn màn hình tắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó hiểu.
Con chuột nhắt cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi.
Tạ Khâm Từ thay quần áo chuẩn bị ra ngoài, Cục đen hiện nguyên hình bay lượn tới, quấn quýt lấy cậu, muốn được đi cùng.
Tạ Khâm Từ suy nghĩ một chút rồi đồng ý, Tôn Kiện có liên quan đến vụ livestream, lần này đột nhiên thay đổi chủ ý, chắc chắn là đã liên lạc với bên kia, mang Cục đen theo, biết đâu lại có thêm bữa ăn khuya cho nó.
Tôn Kiện lái xe đến đón người.
"Ông đến muộn rồi." Tạ Khâm Từ dựa vào cửa, trần thuật sự thật.
"Nơi này xa quá, tôi lái xe hơn hai tiếng mới đến, định vị cũng có vấn đề, cậu ở chỗ quái quỷ nào thế này?" Tôn Kiện bực bội: "Công ty không phải đã sắp xếp chỗ ở cho nghệ sĩ sao?"
"Hai tháng trước tôi đã chuyển ra rồi, quy định mới của công ty, những người vào công ty hơn hai năm mà không có thành tựu nhất định thì công ty sẽ không cung cấp chỗ ở nữa, tránh lãng phí tài nguyên, ông không biết à?"
Nơi Tạ Khâm Từ ở là căn hộ mà nguyên chủ thuê, vị trí khá hẻo lánh, diện tích cũng nhỏ, ở Yên Kinh đất chật người đông, ưu điểm duy nhất là rẻ.
Số tiền trong tay nguyên chủ không đủ để thuê chỗ tốt hơn.
Tôn Kiện cười gượng: "Tôi không để ý lắm đến vấn đề này, lên xe trước đi, chúng ta đi xem nhà."
Đồng thời, chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng ông ta cũng tan biến, hóa ra Tạ Khâm Từ đồng ý nhanh như vậy là vì căn biệt thự được tặng kèm.
Biệt thự của Tôn Kiện cũng nằm ở ngoại ô Yên Kinh, khác với nơi Tạ Khâm Từ ở, đó là khu biệt thự, môi trường yên tĩnh, các căn biệt thự cách xa nhau, không làm phiền lẫn nhau.
Khi đến nơi thì trời đã gần tối.
Trong ánh hoàng hôn, chiếc xe chạy thẳng vào gara ngầm.
"Lần này công ty đã rất chịu chi, biệt thự ở Hoài Viễn không phải ai cũng có thể sở hữu đâu..." Giọng điệu của Tôn Kiện lộ rõ vẻ tự mãn.
"Giấy tờ đâu?" Tạ Khâm Từ cắt ngang lời ông ta.
"Cái gì?"
"Ông không phải nói biệt thự là bồi thường của công ty cho tôi sao?"
Cậu ta thật sự coi biệt thự là của mình rồi à? Tôn Kiện che giấu vẻ hung ác trong mắt: "Giấy tờ ở thư phòng, cậu đi theo tôi là được."
"Nơi này quả thực không tệ." Tạ Khâm Từ đứng trên cầu thang xoắn ốc, giọng nói mang theo sự khen ngợi.