Tôn Kiện không dám ngủ, vật vờ đến tận sáng mới thϊếp đi được một lúc.
Việc đầu tiên sau khi ông ta tỉnh dậy là ném điện thoại đi.
Đến công ty, trong cuộc họp cấp cao, khi nhắc đến chuyện của Tạ Khâm Từ, Tôn Kiện không nhịn được, thêm mắm dặm muối kể lể đủ điều.
"Cái tên Tạ Khâm Từ này, đúng là một con sư tử háu đói, cậu ta dám đòi một tỷ phí bịt miệng..." Lời nói dối được chuẩn bị kỹ càng tuôn ra trôi chảy, không hề nhắc đến việc Tạ Khâm Từ yêu cầu công ty giao nộp tất cả những kẻ liên quan.
"Không thể đồng ý với cậu ta được, lần này cậu ta đòi một tỷ, lần sau có khi lại đòi hai tỷ thậm chí nhiều hơn?" Một vị cấp cao lên tiếng.
"Cậu ta tưởng mình là ai chứ?"
Thấy mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch, Tôn Kiện nở một nụ cười đắc ý.
Tuy nhiên, đến tối ông ta chẳng thể cười nổi nữa.
Tôn Kiện không thể tin được khi nhìn thấy chiếc điện thoại xuất hiện trên đầu giường, nuốt nước bọt.
Ông ta nhớ rất rõ, chiếc điện thoại đã bị ông ta ném vào thùng rác dưới lầu, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Tôn Kiện vội vàng cầm điện thoại, xuống lầu, lần này, ông ta ném chiếc điện thoại xuống hồ nước nhân tạo.
Trở về nhà, trên đầu giường không có điện thoại, Tôn Kiện thở phào nhẹ nhõm.
"Ring Ring Ring——"
12 giờ đêm, Tôn Kiện bị đánh thức bởi tiếng chuông quen thuộc.
Ông ta kinh hoàng mở to mắt, chiếc điện thoại vốn dĩ đã bị ông ta ném xuống hồ nước nay lại đang nằm yên trên gối, phát ra ánh sáng mờ ảo.
Tiếng chuông như tiếng gọi hồn đòi mạng.
Tôn Kiện lăn lộn bò xuống giường, chạy đến cửa, vặn tay nắm cửa.
Không mở được.
Tại sao không mở được!
"Tôn Kiện, xuống đây với tao, mày đã nói sẽ ở bên tao cả đời mà?"
Điện thoại tự động kết nối, giọng nữ ma mị vang lên từ trong điện thoại.
"Là ai?" Cực kỳ sợ hãi lại sinh ra sức mạnh, Tôn Kiện thuận tay cầm dụng cụ tập thể hình, đập mạnh vào điện thoại, "Tao cho mày giả thần giả quỷ, tao cho mày giả thần giả quỷ..."
Cứ thế, chiếc điện thoại bị đập nát bét.
Cuối cùng, âm thanh trong điện thoại cũng biến mất.
"Tao có thể khiến chúng mày chết một lần thì cũng có thể khiến chúng mày chết lần hai!"
Tôn Kiện nắm chặt ngọc bội Quan Âm trên cổ, gằn giọng.
Ngày thứ ba, Tôn Kiện xin nghỉ phép, lái xe đến một căn biệt thự ít khi lui tới.
Trong biệt thự có vài chiếc điện thoại mới, Tôn Kiện cố nén nỗi sợ hãi cầm một chiếc lên, bấm một dãy số quen thuộc.
"Tút——Tút——Tút——"
Điện thoại được kết nối.
"Đại sư, bên này con gặp chút rắc rối, đại sư nhất định phải cứu con." Tôn Kiện vội vàng lên tiếng.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Giọng nói ở đầu dây bên kia khàn khàn.
Tôn Kiện nuốt nước bọt: "Chuyện của 《Chuyến Đi Kỳ Ảo》 ngài có biết không? Ngôi sao nhỏ trong đó, Tạ Khâm Từ, cậu ta biết chuyện con làm sau lưng, cậu ta dùng mấy thứ đó uy hϊếp con, đại sư, ngài nhất định phải cứu con."
"Tạ Khâm Từ?" Giọng nói ở đầu dây bên kia ngừng lại một chút: "Con muốn làm gì cậu ta?"
"Cậu ta đã muốn tìm đường chết, vậy con sẽ thành toàn cho cậu ta, đại sư, con muốn giống như lần trước..."
"Con mang cậu ta đến đây, hồn phách của cậu ta chắc hẳn rất hữu dụng."
"Được, được ạ." Nghe thấy đối phương đồng ý, Tôn Kiện mừng rỡ khôn xiết: "Ngày mai con sẽ mang cậu ta đến biệt thự."
"Còn có một chuyện, điện thoại của con..." Tôn Kiện kể lại chuyện xảy ra hai ngày nay.
"Không phải con có ngọc bội Quan Âm sao, yên tâm, đeo ngọc bội Quan Âm, mấy thứ đó không dám đến gần con đâu."
Kết thúc cuộc gọi, Tôn Kiện cắm một lá cờ đen nhỏ sau cánh cửa, lái xe rời đi.