Trang phục rất giản dị, khẩu trang đen che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt đẹp, đôi mắt ấy không có nhiều cảm xúc, nhưng khi nhìn lướt qua, lại khiến người ta khó quên.
Ngón tay vô thức xoa xoa bức ảnh trên màn hình, Phó Minh Tễ hỏi: "Thịnh Thế có ý định mua lại công ty Thái Ngư đúng không?"
"Đúng vậy ạ." Trợ lý Lâm mở ra tư liệu của công ty Thái Ngư: "Công ty Thái Ngư gần đây gặp chút rắc rối, đây là cơ hội tốt để ra tay, những chuyện này cũng có liên quan đến Tạ tiên sinh, trên mạng đang ồn ào lắm."
Phó Minh Tễ liếc nhìn: "Bảo họ tăng tốc độ."
"Vâng."
Tạ Khâm Từ nhận được quà xin lỗi vì sự cố thang máy, rất hậu hĩnh, do chính người phụ trách đích thân mang đến.
Từ những lời thăm dò của người phụ trách về mối quan hệ của cậu với Phó tổng, Tạ Khâm Từ hiểu rõ, món quà này là do Phó tổng gửi đến.
Tiễn người phụ trách đi, Tạ Khâm Từ ngâm mình trong bồn tắm thư giãn, rồi nằm dài trên giường.
Từ khi đến thế giới này, cậu vẫn chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng.
Suốt hai ngày liền công ty không có tin tức, Tạ Khâm Từ cũng thấy thoải mái, chỉ có Triệu Phong liên lạc với cậu một lần, nói rằng kẻ đứng sau vụ livestream vẫn chưa bị bắt, bảo cậu cần phải cẩn thận.
"Theo quy trình, chúng tôi nên cử người đến bảo vệ cậu, nhưng với thực lực của cậu, e là họ đến cũng chỉ thêm vướng víu." Triệu Phong giải thích.
Còn một điều nữa anh ta không nói, người được cử đến vừa là bảo vệ vừa là giám sát, không cử người đến là quyết định sau khi bàn bạc của nhóm, họ sợ cử người đến sẽ chọc giận Tạ Khâm Từ.
"Còn có một bản thỏa thuận bảo mật, nếu Tạ đại sư không muốn ký cũng không sao." Những người khác đã ký ngay từ đầu, trường hợp của Tạ Khâm Từ đặc biệt nên mới kéo dài đến hôm nay.
"Nếu Tạ đại sư cần giúp đỡ gì, cứ nói với chúng tôi, vụ biệt thự Ninh gia cậu đã giúp đỡ rất nhiều, cấp trên nói sẽ ghi nhận cho cậu một thành tích lớn."
"Tôi không cần giúp đỡ gì, vụ biệt thự Ninh gia, có khi vài ngày tới sẽ có tiến triển mới, ều Nhạc Nhạc và những người khác không khai gì sao?"
"Cậu ta biết không nhiều, chỉ là manh mối bên ngoài."
Nói chuyện vài câu, Tạ Khâm Từ cúp điện thoại, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay là mười hai tháng tám, trăng đã gần tròn.
"Ring Ring Ring——"
Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, Tôn Kiện bịt chặt tai, rúc sâu hơn vào trong chăn.
Đây đã là ngày thứ ba rồi.
Kể từ ngày hôm đó gặp lại Tạ Khâm Từ, cứ đến 12 giờ đêm, đều có "người" gọi điện đến đúng giờ.
Lần đầu tiên, Tôn Kiện không đề phòng, trực tiếp bắt máy. Giọng nói như bị dao cứa qua cổ họng vang lên từ trong điện thoại:
"Trả mạng cho tao——"
Tôn Kiện sợ run người, ném thẳng điện thoại xuống đất.
Điều kỳ lạ là, rõ ràng ông ta không bật loa ngoài, nhưng giọng nói trong điện thoại lại như bị khuếch đại lên vô số lần, từ khắp mọi hướng chui vào tai ông ta.
"Tôn Kiện, trả mạng cho tao——"
Âm thanh đeo bám dai dẳng.
Tôn Kiện run rẩy nhặt điện thoại lên, dùng hết sức ấn nút tắt nguồn.
Cuối cùng âm thanh cũng biến mất.