Chương 10

Cậu cảm nhận được hơi thở của lệ quỷ, chiếc thang máy này đã bị lệ quỷ chọn trúng, biến thành bãi săn của nó, nếu không giải quyết được lệ quỷ, thang máy sẽ không thể hoạt động trở lại bình thường.

"Cậu biết được gì?" Giọng điệu của trợ lý Lâm rõ ràng trở nên thận trọng hơn.

Đi theo Phó Minh Tễ, trợ lý Lâm đã quen với việc gặp phải đủ loại "tai nạn" bất ngờ, nào là đèn tự nhiên rơi xuống, nào là thang máy đang chạy ngon lành bỗng dưng hỏng, nào là xe cộ gặp sự cố... không sao kể xiết.

Phó Minh Tễ đặc biệt dễ gặp phải những tai nạn bất ngờ, nhưng những chuyện này chỉ có người tâm phúc của anh mới biết. Người thanh niên trẻ có mỹ mạo xinh đẹp đã hai lần chạm mặt bọn họ, rốt cuộc là ai? Liệu có liên quan gì đến vụ tai nạn này không? Trợ lý Lâm không dám tùy tiện phán đoán.

Nhìn ra sự nghi ngờ của anh trợ lý, Tạ Khâm Từ nhướn mày: "Không nhìn ra sao? Người bên cạnh anh..."

"Tôi họ Phó." Phó Minh Tễ đột nhiên lên tiếng.

"Ồ, vị tiên sinh họ Phó này, anh đang bị lệ quỷ quấn thân..."

"Cậu nói bậy bạ gì đấy, trên đời này làm gì có ma quỷ." Trợ lý Lâm chưa kịp ngạc nhiên vì chàng trai trẻ kia chủ động lên tiếng, đã vội vàng cắt ngang lời Tạ Khâm Từ.

Ai cũng biết Phó tổng không thích người bên cạnh nhắc đến chuyện ma quỷ, dù biết những "tai nạn" xảy ra với Phó tổng có thể liên quan đến chuyện này, nhưng chẳng ai dám nhắc đến trước mặt anh.

Anh chàng trợ lý thầm toát mồ hôi hột thay cho chàng thanh niên trẻ này.

Phạm phải điều cấm kỵ của Phó tổng, e rằng...

Tạ Khâm Từ vốn chỉ thuận miệng nói, bị trợ lý Lâm cắt ngang, không nhịn được liếc nhìn người đàn ông kia thêm lần nữa.

Người đàn ông cao lớn đứng trong thang máy, như một bức tường, quỷ khí tụ tập trong thang máy vây quanh anh, mục tiêu rõ ràng, nhưng dường như lại kiêng dè điều gì đó, không dám trực tiếp quấn lấy.

Bị lệ quỷ thèm muốn nhưng lại khiến lệ quỷ e sợ.

Hơi thú vị đấy.

Tạ Khâm Từ không phải người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng hành vi của lệ quỷ đã làm mất thời gian của cậu. Cậu gõ gõ vào vách thang máy, cũng chẳng quan tâm có làm vỡ tan thế giới quan của hai người kia hay không, nói thẳng: "Ra đây."

Không có động tĩnh.

"Không ra?" Giọng điệu Tạ Khâm Từ thiếu kiên nhẫn: "Vậy đừng trách tôi ra tay."

Nói xong, năm ngón tay cậu khép lại như vuốt, dường như chỉ túm một cái trong không khí, nhưng có thứ gì đó đang chuyển động bị cậu túm ra khỏi vách thang máy.

Đèn trong thang máy bắt đầu nhấp nháy điên cuồng.

Mơ hồ nghe thấy tiếng kêu thét chói tai.

Chuyện xảy ra trong nháy mắt vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của mình, trợ lý Lâm không nhịn được lùi lại một bước, hai chân run rẩy, suýt nữa thì ngã khuỵu xuống đất.

Tạ Khâm Từ có thể nhìn thấy làn sương đen mà người thường không thấy đang giãy giụa trong tay mình. Cậu nhìn thấy anh chàng trợ lý đang run rẩy, nhưng nhìn qua Phó Minh Tễ thì anh không hề thay đổi tư thế dù có biến cố.

Anh dường như không hề sợ hãi.

Thật sự không sợ sao?

Nếu anh có thể nhìn thấy ma quỷ, liệu có thể bình tĩnh như bây giờ không?

Tạ Khâm Từ nổi lên ý muốn trêu chọc.

"Phó tiên sinh, anh có muốn xem thứ mang đến phiền phức cho anh là cái gì không?"