Chương 20

Nhà của Vân Dã ở gần đây, cậu có thể đi bộ về nhà. Sau khi tiễn Trần Mộ Châu đến trạm xe taxi, cậu giúp anh ấy vẫy một chiếc xe.

Khi mở cửa sau, Trần Mộ Châu ngồi vào trong xe, Vân Dã cúi người dặn dò: “Anh Trần, đến nhà nhớ nhắn tin cho tôi.”

"Ừm." Trần Mộ Châu gật đầu, đột nhiên cảm thấy có chút không nỡ, vô thức mở miệng nói: “Hôm nay được gặp cậu, tôi rất vui.”

“Tôi cũng vậy.”

Vân Dã đóng cửa xe lại, nhìn chiếc taxi dần biến mất trong bóng đêm, cậu thở phào nhẹ nhõm. Thì ra có những việc khi dũng cảm tiến một bước, lại không khó khăn như tưởng tượng. Trước khi liên lạc với Trần Mộ Châu, cậu đã do dự rất lâu, lo sợ rằng anh ấy sẽ không chấp nhận, sợ rằng sẽ để lại ấn tượng xấu về mình.

Tuy nhiên, sau khi thực sự gặp nhau, Vân Dã đã có cái nhìn toàn diện hơn về Trần Mộ Châu. Anh ấy cư xử với người khác rất chân thành, hoàn toàn không khó gần như cậu đã nghĩ.

---

Biệt thự nhà họ Tần.

Khi Tần Liệt bước vào phòng khách, Tần An đang giúp ông cụ xoa bóp lưng.

Trên cổ Tần An có một vết bầm sâu, do bị đòn bằng côn nhị khúc. Anh ta cũng không che giấu, chỉ sợ ông nội không thấy.

Quản gia gọi điện cho Tần Liệt nói ông nội có lẽ bị lửa giận công tâm do chuyện ngày hôm qua, hôm nay cảm thấy không được khỏe, hỏi anh có muốn về thăm không.

Ngay sau khi cúp máy, Tần Liệt không lãng phí chút thời gian nào, lập tức quay về, không ngờ rằng Tần An và Tần Lạc Nam đều đã có mặt.

Anh cả và anh hai của anh mỗi người ngồi một bên của ông nội, Tần Liệt đi thẳng đến ngồi đối diện.

"Lâu như vậy không gặp, nhìn thấy anh mà cũng không chào hỏi một tiếng à?" Tần Lạc Nam quay đầu hỏi với giọng châm chọc.

Anh ta vừa mới trở về nước, trước đó đã ở Mexico gần nửa năm. Trước đó, anh ta nói sẽ tham dự lễ kỷ niệm, nhưng lại gửi tin nhắn nói rằng không thể đến.

Tần Lạc Nam là hình mẫu của một kẻ ăn chơi trác táng, chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, thi thoảng lại ghé qua sòng bạc, luôn đặt việc hưởng thụ cuộc sống lên hàng đầu.

Anh như không nghe thấy lời của Tần Lạc Nam, đứng dậy đi thẳng vào phòng tắm.

Lúc này điện thoại của Tần An vang lên hai tiếng, anh ta rút ra xem, cấp dưới gửi vài bức ảnh và video đến.

Sau khi lén lút xem xong, khuôn mặt xảo quyệt của anh ta hiện lên một nụ cười thỏa mãn.

Ồ! Thật thú vị!

Không biết Tần Liệt sẽ có biểu cảm gì khi nhìn thấy thứ này?

Trong video, Vân Dã nói với chàng trai ngồi đối diện: “Anh giữ kỹ thẻ này, sau này nếu cần gì, tôi sẽ chuyển tiền vào tài khoản này, nếu cần gấp thì cứ nói với tôi.”

Nội dung chỉ có đoạn ngắn này, được bí mật quay lại bởi một nhân viên phục vụ trong quán cà phê, nhưng cũng đủ giật gân.

Tại sao Vân Dã lại đưa tiền cho chàng trai đó? Không lẽ Tần Liệt đang bao nuôi cậu mà cậu lại lén lút qua lại với người khác?

Nếu đúng như vậy, chẳng phải Tần Liệt đã bị đội mũ xanh rồi sao?

Cậu em tội nghiệp của anh ta, bị cắm sừng mà vẫn không hề hay biết, vẫn đang bị lừa dối.

Tần An đang suy nghĩ cách để không lộ liễu mà cho Tần Liệt xem video này.

Nếu anh biết anh ta đã cho người theo dõi Vân Dã, chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ, có khi nếu bí mật bị tiết lộ, anh sẽ tức giận mà phát điên ngay tại chỗ.

Trong khi Tần An đang lưỡng lự, Tần Lạc Nam bước đến phía sau anh ta.

“Anh cả, anh đang lén lút làm gì vậy?”

Tần An giật mình, vai run lên vì sợ, sau vài giây mới thì thầm nói với Tần Lạc Nam: “Em xem cái này đi.”

Anh ta mở video lên, Tần Lạc Nam xem mà mặt không chút cảm xúc, hỏi hai người trong video là ai.

Tần An chỉ vào Vân Dã, “Bạn trai của Tần Liệt.”

"Đùa à? Với tính cách chó độc thân của Tần Liệt mà lại có bạn trai sao?" Tần Lạc Nam lắc đầu không tin.

Tần An trợn mắt nhìn anh, sau đó lấy ra những bức ảnh hôm đó mà anh ta đã lén chụp lại cảnh Tần Liệt và Vân Dã hôn nhau trên phố.

Lần này, Tần Lạc Nam im lặng không nói gì.

Tần An cười đầy gian trá, “Thấy chưa? Tần Liệt bị cắm sừng rồi.”

"Chỉ vài câu nói không thể chứng minh điều gì, nhỡ đó là người thân của cậu ta thì sao?" Tần Lạc Nam tỏ ra tỉnh táo, “Nếu cậu trai kia thực sự là bạn trai của Tần Liệt, anh thừa hiểu tính cách của nó chứ? Dám cắm sừng nó, trừ khi muốn chết.”

Nghe xong lời này, nụ cười của Tần An chợt biến mất.

Nói cũng có lý.

Ánh mắt Tần Lạc Nam lóe lên một tia sáng, lời nói bỗng thay đổi, “Nhưng anh cả, anh không dám cảnh báo Tần Liệt à? Nếu nó thực sự bị cắm sừng thì việc anh nói cho nó biết sự thật cũng là vì muốn tốt cho nó, thể hiện sự uy nghiêm của anh trai đi.”

Nói xong, Tần Lạc Nam quay người rời đi.

Với vài câu ngắn ngủi, Tần Lạc Nam đã mỉa mai Tần An không ít, ám chỉ anh ta sợ Tần Liệt, không có chút uy nghi nào của một người anh cả.

Tần An siết chặt nắm tay, anh ta sao có thể sợ Tần Liệt được!

Trong cơn nóng giận, Tần An tìm đến anh, trực tiếp mở video cho Tần Liệt xem.

Nhưng ngoài dự đoán, sau khi xem xong, anh không có chút phản ứng nào, chỉ nói một câu: “Đừng làm những việc nhàm chán như vậy nữa.”

Tần An cực kỳ ngạc nhiên.

Anh diễn xuất giỏi đến mức này sao? Nếu anh thực sự quan tâm đến Vân Dã thì không thể thấy cậu thân mật với người khác mà lại bình thản như vậy chứ?

Với cái tính tình nóng nảy của anh, có lẽ sẽ trực tiếp ra tay đánh người rồi.

Chẳng lẽ trước đây anh ta thực sự đã hiểu lầm? Tần Liệt và Vân Dã chẳng qua chỉ chơi đùa, hoàn toàn không có tình cảm thật.

Trong thời gian tiếp theo, Tần An luôn âm thầm quan sát Tần Liệt, cố gắng tìm ra điểm khác thường. Nhưng Tần Liệt hoàn toàn không có gì bất thường, bữa tối cũng ăn rất ngon, còn nói ngày mai sẽ đưa ông cụ đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe.

Tần An cảm thấy anh ta khó mà đoán được Tần Liệt nữa rồi.

Nếu Tần Liệt có khả năng diễn xuất giỏi như vậy, sao anh không đi làm diễn viên luôn đi?

---

Ngày hôm qua vừa mới gặp mặt Trần Mộ Châu, đến chiều ngày hôm sau, Vân Dã lại nhận được cuộc gọi của anh ấy, nói muốn cho cậu xem tiến độ phát triển của trò chơi và các vấn đề liên quan.

Xét thấy những nơi công cộng như quán net không an toàn, Vân Dã đã gửi thẳng địa chỉ nhà mình cho anh ấy.

Cậu tin tưởng vào nhân phẩm của Trần Mộ Châu, hơn nữa anh ấy cũng là trai thẳng, hai người đàn ông ở chung một phòng cũng chẳng có gì, sau này họ cũng sẽ tiếp xúc nhiều hơn.

Trần Mộ Châu đến lúc gần hoàng hôn, còn mang đến cho Vân Dã một thùng đào nước, nói là bố mẹ anh ấy ở quê tự trồng, muốn đặc biệt gửi cho cậu thưởng thức.

Lúc này, Trần Mộ Châu vẫn còn rất rụt rè, chân chất, Vân Dã cảm ơn anh ấy rồi hỏi anh ấy đã ăn tối chưa.

Trần Mộ Châu nhanh chóng gật đầu, nói rằng trước khi đến đây anh ấy vừa ăn xong.

Vân Dã cũng không hỏi thêm, dẫn anh ấy vào phòng làm việc.

Hai người ngồi xuống mà không nói nhiều, cắm USB vào, Trần Mộ Châu liền bắt đầu giải thích cho Vân Dã.

Vân Dã đã rất quen thuộc với trò chơi của anh ấy, nhưng quá trình này vẫn phải thực hiện, nếu không sẽ tỏ ra cậu không coi trọng tiền của mình, lại càng làm Trần Mộ Châu nghi ngờ.

Hiện tại, trò chơi mới chỉ có mô hình ban đầu, chưa thực sự hoàn chỉnh, những thuật ngữ chuyên ngành kia Vân Dã cũng không hiểu, sau khi Trần Mộ Châu giảng xong, cậu vỗ tay khen ngợi, “Anh Trần thật giỏi, tôi đã xem qua bản giới thiệu của anh, thấy trò chơi này chắc chắn rất hay, nghe xong chỉ muốn nhanh chóng ra mắt để trải nghiệm.”

“Cảm ơn cậu đã khích lệ.” Trần Mộ Châu nhìn vào ánh mắt trong trẻo của cậu, khẽ nói: “Hy vọng tôi sẽ không làm cậu thất vọng.”

---

Trần Mộ Châu ở lại nhà Vân Dã đến gần tám giờ tối, khi chuẩn bị ra về thì đột nhiên cảm thấy không ổn.

Phần bụng dưới ban đầu chỉ đau âm ỉ, nhưng khi anh ấy đứng dậy, cơn đau dữ dội đột ngột xuất hiện.

Anh ấy không quan tâm đến việc ăn uống, thường xuyên bỏ bữa, trước khi đến nhà Vân Dã anh vừa mới hoàn thành xong đoạn mã, sợ đến nhà cậu quá muộn nên cũng không ăn gì.

Không muốn để Vân Dã nhận ra, Trần Mộ Châu cố gắng chịu đựng cơn đau, chào tạm biệt cậu rồi mở cửa ra.

Vân Dã kiếp trước đã chịu nhiều đau đớn do bệnh tật, rất nhạy cảm với những biểu hiện khó chịu của người khác nên nhận ra ngay lập tức.

“Anh Trần, anh bị đau dạ dày à?”

“Không...”

Trần Mộ Châu chỉ kịp nói một chữ phủ nhận thì Vân Dã đã bắt đầu thay giày, cầm lấy chìa khóa nhà.

"Đi bệnh viện kiểm tra xem sao." Cậu để ý thấy trên trán anh ấy đã lấm tấm mồ hôi.

Những lời từ chối của Trần Mộ Châu bị ánh mắt kiên định của Vân Dã chặn lại trong cổ họng.

Bề ngoài Vân Dã trông có vẻ yếu đuối, nhưng cậu lại là người rất có chủ kiến.

Đến bệnh viện, Vân Dã sắp xếp cho Trần Mộ Châu ngồi đợi ở khu vực chờ, còn cậu thì chạy đi làm thủ tục đăng ký khám bệnh.

Nhìn bóng dáng bận rộn chạy qua chạy lại giữa đám đông, Trần Mộ Châu bất ngờ cảm thấy mình cũng bớt đau đi nhiều.

Sau khi đăng ký khám cấp cứu, Vân Dã quay lại tìm Trần Mộ Châu.

Bệnh viện này khá có tiếng trong thành phố, dù đã khuya vẫn có nhiều người đến khám.

Trần Mộ Châu được Vân Dã đỡ, cùng nhau đi về phía thang máy.

Khi thang máy dừng lại ở tầng một, những người bên trong vội vã bước ra.

“Ông già rồi mà còn đùa với sức khỏe của mình à? Cảm thấy chỗ nào không ổn thì không mau đến bệnh viện đi? Bác sĩ nói ông bị teo tiểu não, chậm trễ thêm nữa sẽ thành bệnh lão suy thật đấy.”

Vân Dã cúi đầu nhìn xuống chân, bỗng nghe thấy giọng nói quen thuộc.

Cậu ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Tần Liệt đang đỡ một ông cụ.

Khi nhìn thấy đối phương, trong mắt cả hai đều hiện lên sự ngạc nhiên.

Ông cụ Tần không thể quên khuôn mặt tinh tế của Vân Dã, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã nhận ra cậu là người đã gặp trong buổi lễ kỷ niệm, ánh mắt trong trẻo, khí chất điềm đạm.

Nhìn kỹ hơn, ông cụ lại thấy cậu giống hệt cậu thanh niên trong bức ảnh.

Bước chân của Tần Liệt theo bản năng khựng lại, làm ông cụ càng thêm nghi ngờ.

"Hai người quen nhau à?" Ánh mắt ông cụ lóe lên tia sáng thông minh, cố tình hỏi với vẻ tò mò.

Tần Liệt nuốt nước bọt, ánh mắt lướt qua Trần Mộ Châu với chút khinh thường.

Kiểu đàn ông thư sinh yếu đuối, thật đáng ghét.

Khi anh chuẩn bị trả lời, Vân Dã đã nhanh chóng lên tiếng trước: “Chúng cháu không quen.”

Biểu cảm kiêu ngạo trên gương mặt Tần Liệt ngay lập tức biến mất.