- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Nhẹ Nhàng
- Tôi Tán Tỉnh Chồng Tôi Thế Nào?
- Chương 19
Tôi Tán Tỉnh Chồng Tôi Thế Nào?
Chương 19
“Alô~”
Giọng điệu của Vân Dã không tự chủ được mà trở nên ngọt ngào.
Mỗi lần nói chuyện với Tần Liệt, cậu không thể kiềm chế được cảm giác muốn làm nũng, đó là bản năng sinh lý khi đối diện với người mình yêu.
“Cậu không sao chứ?”
"Tất nhiên là không rồi, em đang chuẩn bị ăn trưa đây." Vân Dã tắt bếp, dùng vai kẹp điện thoại, gắp mì vào bát, “Anh biết ai đang theo dõi em đúng không?”
Tần Liệt: “Nếu có người theo dõi cậu thì đó có thể là người của Tần An.”
"Tần An? Anh cả của anh á?" Vân Dã biết quan hệ giữa họ không tốt, “Tại sao anh ta lại nhắm vào em?”
Tần Liệt giải thích ngắn gọn mọi chuyện với Vân Dã, đồng thời nhấn mạnh mức độ nghiêm trọng và nguy hiểm, khuyên cậu nên cảnh giác và đề phòng hàng ngày.
Không ngờ Vân Dã nghe xong lại có chút vui vẻ, “Xem ra em phải cảm ơn anh cả của anh rồi, nếu không sao có thể khiến anh chủ động như vậy.”
"Cậu không sợ à?" Tần Liệt ngạc nhiên trước phản ứng này của cậu.
Dù gì trong mắt anh, Vân Dã còn sợ đến mức không chịu nổi một con côn trùng.
"Không phải là có anh sao?" Vân Dã nhẹ nhàng đáp, giọng điệu đầy kiên định, “Em tin anh sẽ bảo vệ em an toàn.”
Bên kia im lặng mười mấy giây, “Vân Dã, tôi chỉ không muốn cậu bị liên lụy, chỉ vậy thôi.”
Anh nhắc cậu đừng hiểu lầm, mối quan hệ giữa họ không thể tiến xa hơn.
Vân Dã còn chưa kịp nói gì thì Tần Liệt đã cúp máy.
Anh vẫn luôn "vô tình" như thế, nhưng lần này, Vân Dã lại muốn đặt dấu ngoặc kép cho từ này.
Tám giờ tối, Vân Dã đến một quán cà phê ở trung tâm thành phố. Cậu đã hẹn gặp một sinh viên đang học năm hai thạc sĩ đang trong giai đoạn khởi nghiệp.
Khi cậu đến, vị trí mà cậu đặt trước đã có người ngồi. Người này mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, đeo kính gọng vàng mảnh, trông rất lịch sự và sạch sẽ.
Thoạt nhìn Vân Dã suýt không nhận ra, bởi dáng vẻ rụt rè và thẹn thùng hiện tại khác xa với khí chất mà cậu từng nghĩ về anh ấy.
Mười năm sau, người thanh niên trước mắt sẽ trở thành một ông lớn nổi tiếng trong ngành công nghiệp game. Trò chơi "Trầm Uyên” do anh ấy phát triển khi ra mắt đã gây sốt toàn quốc, với lượt tải xuống và hoạt động hàng ngày tăng vọt đến mức không tưởng. Chỉ trong vòng một năm, nó đã leo lên đứng đầu bảng xếp hạng trò chơi hot nhất trong nước giữ vững vị trí này trong suốt năm năm sau đó.
Vân Dã đã gặp Trần Mộ Châu hai lần trước đó. Anh ấy là một người khiêm tốn và kín đáo. Dù còn trẻ nhưng tài sản của anh ấy đã vượt qua con số hàng tỷ nhưng anh ấy chưa bao giờ tỏ ra kiêu ngạo.
Trò chơi đó cậu cũng đã tải về. Đồ họa tinh tế, nhân vật phong phú, thao tác mượt mà, tính đối kháng cao, rất dễ chơi đến mức quên cả thời gian.
Nhưng ai có thể ngờ rằng, dự án game hot này ban đầu lại liên tục gặp khó khăn khi tìm kiếm nhà đầu tư. Không ai tin tưởng một sinh viên mới ra trường, dù họ có thấy tiềm năng, cũng không muốn trả giá cao, lợi dụng việc anh ấy là sinh viên để ép giá hoặc đề nghị mua đứt dự án.
May mắn là Trần Mộ Châu có sự tự tin cao với ý tưởng và kỹ thuật của mình, anh ấy kiên quyết tìm một nhà đầu tư tốt, giữ vững quyền kiểm soát dự án. Chính điều này đã đưa anh ấy đến thành công rực rỡ sau này.
Về mặt này, Trần Mộ Châu chắc chắn là một người thông minh, có tầm nhìn xa và khả năng kinh doanh.
Lý do Vân Dã chọn anh ấy còn là vì cậu tin tưởng vào phẩm chất của anh ấy.
Trong những năm tới, Trần Mộ Châu từ hai bàn tay trắng đã vươn lên trở thành tỷ phú hàng đầu, trong quá trình đó anh ấy phải đối mặt với nhiều cám dỗ, nhưng không bao giờ có bất kỳ tin tức tiêu cực nào về anh ấy. Mỗi khi xuất hiện trước công chúng, anh ấy đều chỉ nói về game. Hơn nữa bên người chỉ từng có một người bạn gái duy nhất, không ham mê những nơi phong hoa tuyết nguyệt.
Có thể nói, anh ấy đã si mê với sự nghiệp làm game của mình. Như anh ấy từng nói, “Nếu không phát triển được một trò chơi nổi tiếng thế giới khiến mọi người trên toàn cầu chơi nó, tôi sẽ không từ bỏ.”
Vân Dã biết rằng vào thời điểm này, dự án game của anh ấy chỉ mới bắt đầu được phát triển. Anh ấy đang tìm kiếm nhà đầu tư trên mạng. Gần đây, cậu đã kiếm được một khoản tiền từ chứng khoán, quyết định chủ động liên hệ với anh ấy.
Khi cậu đến bàn, Trần Mộ Châu chỉnh lại gọng kính. Trong khoảnh khắc thấy Vân Dã, anh ấy không giấu được sự ngạc nhiên.
Anh ấy dường như cũng không ngờ rằng người muốn đầu tư cho mình lại là một cậu trai trẻ như vậy.
Vân Dã cố tình không tiết lộ tuổi của mình cho Trần Mộ Châu trước, lo rằng anh ấy sẽ không tin tưởng cậu.
Nhiều chuyện cần phải gặp mặt trực tiếp mới hiểu được. Khi đã nói chuyện với nhau, sự nghi ngờ sẽ tự nhiên biến mất.
Cậu nở một nụ cười thân thiện, chủ động đưa tay ra: “Chào anh Trần, tôi là Vân Dã.”
Cách cậu xưng hô tự nhiên kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Khi thấy cậu, phản ứng đầu tiên của Trần Mộ Châu là nghĩ cậu có thể là một thiếu gia chơi bời, nhưng khi cậu cất tiếng, định kiến ấy liền biến mất.
Ánh mắt của Vân Dã rất chân thành, nụ cười của cậu ấm áp, mang lại cảm giác như gió xuân nhẹ nhàng.
Rõ ràng trông cậu trẻ hơn vài tuổi, nhưng đột nhiên lại khiến anh ấy cảm thấy mình còn nhỏ hơn.
“Chào cậu, tôi... tôi là Trần Mộ Châu.”
Trần Mộ Châu lén lau mồ hôi lòng bàn tay vào góc áo, lịch sự đứng lên đáp lại.
Vân Dã ngồi đối diện anh ấy, giọng điệu thân thiện, không chút xa cách: “Anh chờ lâu chưa hay vừa mới đến?”
“Tôi mới đến được vài phút.” Trần Mộ Châu trả lời nhanh, thoáng liếc thấy thực đơn trên bàn, vội hỏi: “Cậu xem muốn uống gì không?”
Vân Dã giơ tay gọi phục vụ, gọi một ly nước cam, còn Trần Mộ Châu thì chọn Americano.
Anh ấy nói mình thường xuyên thức đêm lập trình nên đã quen với việc uống cà phê.
Câu chuyện của hai người bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt hàng ngày, dần dần chuyển sang dự án.
Vân Dã nói với Trần Mộ Châu rằng cậu đã thấy proposal của anh ấy trên một trang web đầu tư, rất quan tâm nên đã liên lạc với anh ấy.
Trên trang web đó, Trần Mộ Châu đề nghị vốn khởi động là một triệu. Cậu vừa hay có số tiền đó trong tay.
Sau khi trò chuyện một lúc, Trần Mộ Châu ngày càng không thể hiểu được cậu trai trước mặt. Cậu có sự trưởng thành vượt trội so với tuổi, dù là về đầu tư, kinh doanh hay thậm chí là khởi nghiệp, cậu đều có thể nói rất rành mạch.
Anh ấy tự hỏi liệu có phải cậu trai này mặt baby nhưng tuổi thật đã lớn không, bèn mạnh dạn hỏi về tuổi tác của cậu.
Vân Dã như chợt nhớ ra điều gì đó, bèn lấy một bộ hồ sơ cá nhân từ trong túi ra, đưa cho Trần Mộ Châu.
“Tôi nghĩ nếu chúng ta hợp tác, anh nên có cái nhìn toàn diện về tôi.”
Trần Mộ Châu mở tập hồ sơ ra, bên trong có mấy tờ giấy A4.
Trên đó được viết chi chít các thông tin từ những điều cơ bản về cá nhân cho đến những hiểu biết về khởi nghiệp và đầu tư của cậu, sợ rằng có gì đó bỏ sót khiến anh ấy không hiểu rõ về cậu.
Trần Mộ Châu không ngốc, Vân Dã viết chi tiết như vậy và trực tiếp, còn tìm đến anh ấy, rõ ràng là nhắm vào dự án của anh ấy.
Đột nhiên xuất hiện một cậu trai mới 18 tuổi chưa vào đại học, còn nói muốn đầu tư cho anh ấy, ai cũng sẽ nảy sinh nghi ngờ.
“Xin lỗi vì phải hỏi thẳng, số tiền cậu dùng để đầu tư là do ba mẹ cậu cho sao?” Trần Mộ Châu thẳng thắn hỏi.
Vân Dã lắc đầu: “Không, đó là tiền tôi tự tích góp.”
Anh ấy nghĩ thế này chắc chắn là phú nhị đại rồi.
Tiền tiêu vặt ba mẹ cho nhiều quá không xài hết nên muốn đầu tư thử một dự án xem sao.
Trần Mộ Châu có một người bạn học từng đề nghị đầu tư vào dự án của anh ấy, nhưng anh ấy đã từ chối. Trần Mộ Châu không chỉ cần vốn mà còn cần một người đồng hành có cùng chí hướng với mình. Vân Dã nhận thấy sự do dự trong ánh mắt của Trần Mộ Châu, hiểu được anh ấy đang lo lắng điều gì.
“Anh Trần, tôi biết với tuổi tác và tình trạng hiện tại của tôi, đặc biệt là khi tôi vẫn còn là một học sinh, rất khó để anh có thể tin tưởng tôi. Thế nên số tiền mà tôi đầu tư cho anh lần này, tôi sẽ không yêu cầu bất kỳ cổ phần hay lợi nhuận nào. Cứ coi như tôi cho anh mượn, khi nào anh kiếm được tiền thì trả lãi cho tôi.”
Vân Dã giữ vẻ mặt bình thản, thể hiện sự chân thành lớn nhất của cậu.
Thấy Trần Mộ Châu im lặng nhìn cậu, Vân Dã tiếp tục nói: “Tất nhiên, một triệu thì chỉ như hạt cát giữa đại dương trong quá trình khởi nghiệp, không giúp ích gì nhiều. Hiện tại tôi liên hệ với anh chỉ để giữ một suất, sau này tất cả tiền trong tài khoản của tôi sẽ chuyển hết sang cho anh.”
Trần Mộ Châu cảm thấy như nghe được điều gì không tưởng, “Cậu thực sự tin tưởng tôi đến vậy sao? Nếu như tôi thất bại, toàn bộ số tiền của cậu sẽ mất trắng. Tôi không thể nào trả nổi đâu.”
“Thứ nhất, tôi tin tưởng vào dự án của anh, tin rằng nó sẽ thành công; thứ hai, đầu tư vốn dĩ là việc có rủi ro. Nếu tôi không chịu nổi rủi ro, tại sao tôi lại liên hệ với anh?”
Trần Mộ Châu bị thuyết phục bởi hai câu nói của Vân Dã. Anh ấy cẩn thận quan sát cậu nam sinh đứng trước mặt mình, nhận ra sự chắc chắn trong ánh mắt của cậu.
Trần Mộ Châu rất ngạc nhiên, vì chính anh ấy còn không tự tin bằng niềm tin mà Vân Dã dành cho mình. Cậu nam sinh này rốt cuộc sao lại tin tưởng anh ấy đến vậy?
Vân Dã và Trần Mộ Châu trò chuyện với nhau suốt ba tiếng đồng hồ. Khách trong quán cà phê đã thay đổi từ nhóm này sang nhóm khác, nhưng họ càng nói chuyện càng hợp nhau.
Như dự đoán, Vân Dã biết tính cách của hai người họ có thể giúp họ trở thành bạn tốt, thực tế đã chứng minh điều đó là đúng. Trần Mộ Châu có quan điểm sống rất chính trực, suy nghĩ của anh ấy rất hợp với Vân Dã.
Vân Dã ký một bản thỏa thuận, đưa cho Trần Mộ Châu thẻ ngân hàng của mình.
Trần Mộ Châu ở kiếp trước là người đã nổi tiếng sau ba năm, cậu cũng không chắc việc đầu tư vào anh ấy vào thời điểm này có thể giúp anh ấy thành công hay không, nhưng nếu không ra tay ngay lúc này, cậu sẽ rất khó có cơ hội khác. Hiện tại chính là lúc Trần Mộ Châu đang ở đáy vực của cuộc đời, nếu không giúp đỡ lúc này, đến khi anh ấy đạt được thành công thì Trần Mộ Châu đã không cần sự trợ giúp nữa rồi.
Hai người lần lượt bước ra khỏi quán cà phê, Trần Mộ Châu vẫn cảm thấy mọi chuyện không thực. Anh ấy từ nhỏ đã là người rất cẩn trọng, rất cảnh giác với con người và sự việc.
Nếu như Vân Dã nghiêm khắc đưa ra các yêu cầu khắt khe thì đã tốt, nhưng cậu lại thể hiện mình là một người bao dung rộng lượng, dường như chỉ đơn giản là muốn kết bạn với anh ấy, điều này thật sự khiến anh ấy khó hiểu.
“Vậy... chúng ta sẽ giữ liên lạc thường xuyên chứ?” Trần Mộ Châu có vẻ hơi lúng túng, “Bất kỳ tình huống nào xảy ra tôi sẽ thông báo cho cậu.”
Hai người họ đã trao đổi liên lạc trước đó, cũng đã kết bạn trên WeChat.
“Được.” Vân Dã mỉm cười gật đầu, nhìn Trần Mộ Châu có vẻ rất căng thẳng, “Anh không cần phải áp lực, chúng ta vẫn còn trẻ, tương lai còn rất dài.”
Trần Mộ Châu gãi đầu, anh ấy cũng cảm thấy thần kinh mình đang quá căng thẳng.
Có thể... có thể vì Vân Dã quá đẹp trai.
Đặc biệt là khi cậu cười, đôi mắt hơi cong, ánh nhìn rất sáng và rực rỡ. Giống như loại nước soda muối biển mà anh ấy từng uống vào mùa hè, rất thanh mát và sảng khoái.
Trần Mộ Châu nghĩ, bề ngoài thật sự có thể đánh lừa người khác, Vân Dã có vẻ ngoài quá ngây thơ, tốt bụng, khiến anh ấy muốn tin tưởng cậu theo bản năng.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Nhẹ Nhàng
- Tôi Tán Tỉnh Chồng Tôi Thế Nào?
- Chương 19