Chương 15

Tần Liệt thấy được sự khıêυ khí©h từ trong mắt Vân Dã.

Anh biết cậu không thể đơn giản như vẻ bề ngoài, chắc chắn trong lòng đầy toan tính. Những lời nói của cậu đều đang thăm dò ý của anh.

Khi cậu hỏi anh dám không, Tần Liệt chuẩn bị trả lời, nhưng Vân Dã lại rút lui, lười biếng đứng thẳng người nói: “Anh không cần trả lời ngay bây giờ, em cũng không muốn biết câu trả lời, người miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo như anh, dù có nói ra cũng chưa chắc là thật, vì vậy trong lòng anh nghĩ gì, tự mình biết là được.”

Miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo?

Tần Liệt muốn phản bác, nhưng không thể nào tìm ra lời phản bác, lời của Vân Dã quá kín, lại thêm cậu cứ nói một mạch khiến người ta không còn lời nào để nói.

Vân Dã cố ý chặn họng anh.

Với tính cách kiêu ngạo không chịu thua của Tần Liệt, chắc chắn anh sẽ nói "Tôi không", câu trả lời như vậy cậu không muốn nghe, nói hay không nói ra cũng có gì khác đâu?

Vân Dã ngồi trở lại chỗ cũ.

Trái tim dao động không yên cuối cùng cũng dần dần bình ổn.

Nụ hôn vừa rồi làm cậu hồi hộp muốn chết, hoàn toàn không bình tĩnh như vẻ ngoài.

Với tính cách nóng nảy của Tần Liệt, tất nhiên cậu sẽ sợ bị anh đấm bay.

Thấy Tần Liệt vẫn dùng ánh mắt giận dữ trừng cậu, Vân Dã không nói đạo lý mà hừ một tiếng: “Nếu anh thấy em chiếm tiện nghi của anh, anh cũng có thể hôn lại!”

Nói xong, cậu hơi chu môi lên: “Tùy anh hôn đó.”

Tần Liệt bị cậu làm cho buồn nôn, chịu không nổi mà nhíu mày, nổi giận muốn đánh người, nhưng lại hết cách với cậu. Cuối cùng chỉ bật ra một câu “Ai thèm hôn cậu.”

Sau một gốc cây không xa, người chụp lén thu lại máy quay, nhanh chóng xem qua mấy bức ảnh, lộ ra nụ cười đắc ý trên mặt.

Chỉ cần vài bức ảnh này đã đủ để xin Đại thiếu gia thưởng rồi.

Không khí im lặng một lúc, Tần Liệt đứng dậy: “Chuyện tối đó xin lỗi, sau này chúng ta ai đi đường nấy, đừng coi tôi là anh ta nữa. Chúng tôi không phải là cùng một người, cậu hãy mau chóng thoát khỏi nỗi buồn, nhìn thấy nhiều vẻ đẹp của thế giới này hơn đi.”

Nói nhanh xong, Tần Liệt quay lưng bỏ đi.

Vân Dã kinh ngạc nhìn bóng lưng anh rời đi, không dám tin Tần Liệt còn biết an ủi người.

Cậu quá vui mừng cũng quá an lòng, bất ngờ có cảm giác như con mình đã lớn.

Chỉ là...

Trong lời nói của anh đều là ý muốn coi nhau như người xa lạ, nói gì mà "ai đi đường nấy". Cậu muốn anh, dù không có cầu cũng phải xây cho được, không có đường cũng phải đào ra.

-

Tần Liệt rẽ qua một khúc quanh rồi châm một điếu thuốc, một mình dựa vào góc tường yên lặng hút hết điếu thuốc, tâm trạng bực bội mới dần bình tĩnh lại.

Đường Cảnh Trạch gọi cho anh ba cuộc anh mới nghe, nghe nói Tần Liệt đang ở gần tòa nhà này, anh ấy đến tìm anh.

“Sao vậy?” Đường Cảnh Trạch ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Tần Liệt, nhíu mày: “Trông cậu sao ủ rũ thế?”

“Phá án rồi.” Tần Liệt bất ngờ thốt ra ba chữ này.

Đường Cảnh Trạch không hiểu, lông mày nhíu lại thành một chữ “xuyên” đầy nghi hoặc.

Tần Liệt chơi thân với anh ấy, tất nhiên chuyện gì cũng chia sẻ với anh ấy.

“Mẹ nó chứ tôi bị Vân Dã coi như người thay thế.” Tần Liệt đá vào thùng rác một cái: “Cậu ta còn nói yêu tôi, suýt thì bị cậu ta lừa rồi.”

?

Thấy anh giận đến vậy, Đường Cảnh Trạch hứng thú bảo anh nói rõ hơn.

“Chẳng có gì hay ho để mà nói cả. Vân Dã thích một người đã mất, người đó tình cờ rất giống tôi, cậu ta mới chuyển sự chú ý sang tôi.”

Nghe xong, Đường Cảnh Trạch cuối cùng hiểu ra.

Anh ấy quan sát biểu cảm trên mặt Tần Liệt, tò mò hỏi: “Cậu giận vì Vân Dã lừa cậu, hay vì người cậu ta thích không phải là cậu?”

“Hai cái này có khác gì nhau?”

“Khác biệt lớn lắm, bảo sao cậu chưa từng yêu đương, ngay cả vấn đề nhỏ này cũng không hiểu.” Đường Cảnh Trạch khinh bỉ nhìn anh, giải thích chi tiết: “Nếu chỉ đơn giản là vì Vân Dã xem cậu như người thay thế, cậu sẽ không tức giận đến vậy. Dù gì cậu ta cũng không lợi dụng được cậu, cậu cũng không để cậu ta lừa gạt tình cảm thành công, chuyện này cứ vậy là xong.”

“Nhưng nếu tâm tư cậu không trong sáng, cậu sẽ điên cuồng ghen tị với người con trai thực sự được Vân Dã thích…”

Đường Cảnh Trạch chưa kịp nói hết câu, Tần Liệt đã tháo chiếc mũ lưỡi trai trên đầu anh ấy, đội lên đầu mình, muốn xoay người rời đi.

Anh đúng là có vấn đề nên mới đứng đó nghe tên này phân tích lung tung, không có câu nào có ích cả.

“Ê, mũ của tôi màu xanh đó.” Đường Cảnh Trạch vội vàng gọi anh lại.

Tần Liệt nhìn xuống, đúng là màu xanh lá thật.

Đường Cảnh Trạch cười ranh mãnh: “Được lắm, cậu đội vào cũng hợp tình huống lắm.”

“Cậu bị bệnh à? Cậu phát điên gì mà mua mũ xanh chứ!” Tần Liệt ném trả lại cho anh ta.

“Tôi không có người yêu, sợ gì đội mũ xanh.”

Một câu của Đường Cảnh Trạch làm Tần Liệt nghẹn họng.

- Anh không có người yêu, anh sợ bị nguyền rủa gì?

Tần Liệt lười đối đáp với anh ấy, chỉ liếc anh ấy một cái rồi quay đầu bỏ đi.

Đường Cảnh Trạch nhìn theo bóng dáng Tần Liệt rời đi, lòng hiếu kỳ nổi lên.

Anh ấy biết lúc này Vân Dã vẫn chưa đi, bèn đi thẳng đến cửa đại sảnh chặn người.

Vân Dã cùng Tạ Gia Diệu bước ra, Đường Cảnh Trạch giơ tay xoa đầu Tạ Gia Diệu: “Bé đáng yêu, sau này đừng bạo lực như vậy nữa.”

“Cút.” Tạ Gia Diệu vung tay gạt tay anh ấy ra: “Tôi quen anh từ bao giờ?”

“Chậc... Trẻ tuổi mà sao tính tình lại bạo lực thế.” Đường Cảnh Trạch không đùa với cậu ta nữa, quay sang nhìn Vân Dã: “Có rảnh không? Chúng ta nói chuyện chút.”

“Ai muốn nói chuyện với anh chứ...”

Tạ Gia Diệu chưa nói xong, Vân Dã bất đắc dĩ nhìn cậu ta: “Cậu về nhà trước đi.”

Chuyện hôm nay làm cậu bị ám ảnh tâm lý rồi, Tạ Gia Diệu cứ như một chú chó Husky, sau này cậu sao dám cùng cậu ta ra ngoài nữa.

“Vân Dã, cậu có gì để nói với người này chứ? Anh ta và Tần Liệt đều là một ruột, không có ai tốt cả.”

Nghe vậy, Đường Cảnh Trạch nheo mắt lại: “Cậu đừng tưởng tôi nhã nhặn mà nghĩ tôi không biết đánh người!”

Tạ Gia Diệu ưỡn ngực, muốn nói ai sợ ai chứ! Vân Dã đau đầu đẩy cậu ta đi.

Hai người vào quán cà phê, Đường Cảnh Trạch gọi một ly latte, hỏi Vân Dã muốn uống gì.

Anh ấy thể hiện vẻ thư thả như vậy, làm Vân Dã bất giác lại cảm thấy như đang gặp một người bạn cũ: “Nước cam là được.”

Đường Cảnh Trạch người này cũng khá tốt, EQ cao, cư xử khéo léo. Trong tương lai anh ấy cũng sẽ trở thành một bác sĩ xuất sắc, cứu người giúp đời.

Kiếp trước Vân Dã nhờ anh ấy giúp đỡ rất nhiều lần, mỗi khi cơ thể có chỗ nào không khỏe, cậu đều gọi điện cho anh ấy, chỉ cần không bận, Đường Cảnh Trạch luôn là người đầu tiên đến.

Hai người ngồi đối diện nhau, ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có vài người qua lại.

Đường Cảnh Trạch mãi không lên tiếng, Vân Dã cũng không thúc giục.

Trong một thoáng không biết, một ly latte đã cạn đáy, Đường Cảnh Trạch nhướn mày, đặt ly xuống, đồng thời mở miệng: “Vân Dã, cậu thực sự thích Tần Liệt đúng không?”

“Sao lại hỏi vậy?”

“Tần Liệt nói cậu xem cậu ấy là người thay thế, tôi không tin.” Trong mắt Đường Cảnh Trạch tràn đầy sự tinh ranh: “Trừ khi cậu cho tôi xem bức ảnh của người giống cậu ấy.”

“Tôi không cần chứng minh với anh.”

“Cậu cần.” Đường Cảnh Trạch nghiêng người về phía trước: “Nếu cậu muốn theo đuổi Tần Liệt thì sẽ cần sự giúp đỡ của tôi.”

Vân Dã cười: “Các anh ai cũng tự tin vậy sao? Anh nghĩ mình là bạn tốt của anh ấy thì có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của Tần Liệt à? Tôi có thể theo đuổi được anh ấy hay không là do anh ấy quyết định.”

Chàng trai trước mặt có ánh mắt kiên định, có sự chín chắn và bình thản hơn người cùng tuổi, dường như mọi việc đều thấu suốt trong tầm tay.

Đường Cảnh Trạch vuốt cằm, suy nghĩ táo bạo trong lòng anh ấy dường như được xác nhận.

Vân Dã xuất hiện bên cạnh Tần Liệt, chắc chắn không đơn giản.

“Ngày 20, 8 giờ tối, Tần Liệt có một cuộc đua quan trọng ở Vịnh Ngân Hạ, Hạ thành.” Nói xong, Đường Cảnh Trạch đứng lên muốn đi.

Vân Dã không hiểu tại sao anh ấy lại giúp cậu.

Nhìn bóng dáng Đường Cảnh Trạch rời đi, tay Vân Dã lặng lẽ nắm chặt, đầu ngón tay trắng bệch.

Đường Cảnh Trạch quá giỏi nhìn thấu lòng người, cậu đột nhiên có cảm giác như bị anh ấy nhìn thấu.

Nhưng anh ấy không vạch trần ra nên Vân Dã cũng không thể hỏi gì.

-

Buổi tối, Tần Liệt bị ông cụ gọi về nhà.

Vừa vào phòng khách, anh liền cảm thấy không khí không đúng, ông nội nhắm mắt dựa vào sofa, rõ ràng ngón tay vẫn gõ lên tay vịn bên cạnh, chưa ngủ, nhưng không hề động đậy mắt.

Trên bàn trà đặt vài tấm ảnh, Tần Liệt bước đến nhìn, cảm thấy quen thuộc, lúc này ông nội đột nhiên mở mắt.

“Mặt con sao vậy?” Ông nội Tần ánh mắt nghiêm nghị: “Lại đánh nhau với ai à?”

“Con không nhìn đường, đâm vào cột điện.” Tần Liệt lạnh nhạt nói.

Ông nội Tần bất lực nhìn anh.

Đứa cháu này thật khó dạy.

Từ nhỏ anh đã nóng tính, ai dám chọc anh liền đánh người ta, cũng vì sống lâu năm ở nước ngoài, không có bố mẹ bên cạnh dạy bảo, tính cách anh càng phản nghịch, sau khi trưởng thành thì thu lại chút, nhưng mặt mày vẫn thường xuyên có vết thương.

Tất nhiên, ngoài điều này ra, ở các khía cạnh khác, Tần Liệt vẫn khiến ông tự hào.

Ví dụ như anh học giỏi, dùng thành tích top 10 tỉnh mà vào Đại Học Thượng Thành; thích đua xe nhưng lại không dựa vào gia đình, dùng năng lực của mình kiếm nguồn đầu tư, tự tay lập câu lạc bộ của riêng mình

Nhưng nếu có thể chuyển một nửa tâm tư đua xe sang học cách kinh doanh và quản lý tập đoàn thì tốt hơn.

Trong ba người cháu, ông nội Tần yêu quý và coi trọng Tần Liệt nhất, nhưng để tránh hai người cháu khác nhận ra ganh tỵ mà đấu đá lẫn nhau, ông không dám thể hiện quá rõ ràng.

“Đến đây, xem thử tình yêu đẹp đẽ của con đi.”

Ánh mắt ông nội ra hiệu cho Tần Liệt xem ảnh.

Tần Liệt cầm lên, cảnh Vân Dã hôn anh hồi ban ngày đã bị chụp lại.

Bức ảnh được chụp từ xa, không thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt của người trong ảnh, chỉ thấy Vân Dã dựa hẳn vào người anh, khiến cho hai người trông rất thân mật.

Ngọn lửa vô danh bùng cháy trong l*иg ngực của Tần Liệt: “Ông nội, ông bí mật thuê người theo dõi cháu sao?"

Bức ảnh này là do anh cả Tần An đưa cho Lão Tần, chính anh ta cũng đã cử người theo dõi Tần Liệt.

Khi anh ta đưa bức ảnh cho ông nội Tần xem, anh ta cũng bị chỉ trích một lần, bị dặn đừng làm những việc lén lút như vậy nữa, làm thế chỉ tổ phá hoại tình cảm anh em.

Ông nội Tần hy vọng ba người cháu trai của mình có thể sống hòa thuận, yêu thương nhau và giữ gìn sự đoàn kết trong gia đình, tất nhiên ông sẽ không nói cho Tần Liệt biết ai mới là kẻ đứng sau vụ việc này.

"Nếu ông không thuê người theo dõi con, lỡ như con gây rắc rối bên ngoài thì sao?" Ông nội Tần ra vẻ đứng đắn.

Thấy Tần Liệt mím môi không nói gì, ông lạnh lùng nói: "Bình thường thấy con lãnh đạm với mọi chuyện, chỉ biết đua xe, thế mà cũng biết yêu đương bí mật à."

"Ai yêu đương bí mật chứ?"

"Đúng đúng, con không bí mật, con yêu đương công khai.” Ông nội Tần chỉnh lại lời nói, cười gằn chế giễu: “Hai người hôn nhau trên phố, sao có thể là bí mật yêu đương được, thanh niên bây giờ tư tưởng thật cởi mở, ông già này nhìn còn thấy ngại."

"Con..." Tần Liệt tức đến mức không nói nên lời: “Con không có yêu đương với cậu ấy, bức ảnh này chỉ là hiểu lầm."

"Rõ ràng đã bị chụp lại rồi, con còn chối à? Tần Liệt, ông luôn nghĩ con là người có tình có nghĩa, đừng làm kẻ chơi đùa tình cảm của người khác."

Ông nội Tần quan sát sắc mặt của anh, tưởng anh sợ ông phản đối, liền nói thêm: "Khi con vào học năm ba đại học, nếu con thật sự muốn yêu đương nghiêm túc thì mau chóng định đoạt đi."

"Định đoạt cái gì?"

"Đính hôn chứ còn gì!" Trong mắt ông nội Tần lóe lên sự tinh ranh: “Tất nhiên ông chưa điều tra lai lịch của cậu bé đó, nhưng ông tin vào mắt nhìn của con."

Tần Liệt xé nát bức ảnh rồi ném vào thùng rác: “Con nói lần cuối, con và cậu ấy không phải là tình nhân, sau này cũng không thể nào là tình nhân."

Nghe anh nói một cách dứt khoát, ông nội Tần vuốt cằm nghi ngờ, không khỏi hỏi: "Vậy tại sao con lại hôn người ta?"

"Là cậu ấy hôn con có được không?!"

"Cậu ấy hôn con, con không tránh sao? Cái sự hung dữ của con đâu rồi? Chẳng lẽ con ngồi yên để cậu ấy hôn à? Ông không tin, nếu con muốn đẩy cậu ấy ra thì đã không bị cưỡng hôn rồi!"

Lời nhận xét của ông nội đúng là chí mạng nhất.

Ông nội Tần dùng ánh mắt từng trải nhìn Tần Liệt, nghĩ thầm: Cháu à, cái trò muốn từ chối nhưng lại hưởng thụ này ông chơi suốt từ hồi còn trẻ rồi.