Chương 14

Tần Liệt mím môi không nói.

Anh đứng thẳng, lưng vững chãi như núi, không có chút lay động, từng đường nét đều chứa đựng sự lạnh lùng sắc bén.

"Em biết không phải anh ra tay trước, nhưng anh đã dạy dỗ cậu ấy rồi đúng không?" Vân Dã nhìn thẳng, giọng nói lịch sự nhưng xa cách: “Vừa rồi chúng em đã hành động quá nóng vội, xin lỗi."

"Cậu không cần cầu xin cho tôi!" Ánh mắt Tạ Gia Diệu đầy vẻ bướng bỉnh.

Nói xong, cậu ta vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng Tần Liệt như đã nắm lấy điểm yếu của cậu ta, làm cậu ta không thể động đậy.

Sắc mặt Tần Liệt vẫn không thay đổi, Vân Dã bất đắc dĩ tiếp tục nói: "Em biết anh là người rộng lượng, sẽ không để bụng mãi chuyện này..."

Đường Cảnh Trạch thì thầm với Hàng Dục: “Tôi chưa từng gặp ai có lòng dạ hẹp hòi hơn anh Liệt, Vân Dã cũng biết nịnh đấy."

Hàng Dục: "Nhỏ giọng thôi, sao cậu biết người ta không có ý nói ngược lại?"

Ánh mắt lạnh lẽo của Tần Liệt liếc qua, hai người im bặt ngay lập tức.

"Đừng có mà kiếm chuyện."

Tần Liệt từ từ nhấc cái chân đang đè cổ tay Tạ Gia Diệu lên, Vân Dã thở phào nhẹ nhõm.

Anh vẫn còn chịu nghe lời, không đến mức không lay chuyển được.

"Cảm ơn anh đã rộng lượng..."

Lời còn chưa dứt, sắc mặt Vân Dã đột nhiên thay đổi.

Cậu cảm nhận rõ ràng có một dòng máu nóng từ mũi chảy ra.

Tần Liệt nhìn thấy, đồng tử lập tức co lại.

Vân Dã rất dễ nóng trong người khi lo lắng.

Cậu theo phản xạ bóp chặt hai bên mũi, máu tươi chảy ra từ kẽ tay. Nỗi sợ hãi bệnh tật từ kiếp trước bất ngờ tràn về, khiến cậu nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.

"Đi vào nhà vệ sinh đi!"

Thấy cậu đứng ngây ra đó, Tần Liệt theo bản năng lên tiếng nhắc nhở.

Tạ Gia Diệu không để ý tới tình trạng của Vân Dã bên kia, thấy Tần Liệt lơi lỏng cảnh giác, ngay lúc anh nói câu đó, cậu ta bật dậy, đấm một cú mạnh vào mặt trái của Tần Liệt.

Cậu ta tuyệt đối không thể chịu thiệt.

Vừa bị Tần Liệt đánh gục đã đủ làm mất mặt cậu ta rồi. Nếu không tìm cơ hội phản kích thì có khi nửa đêm nằm ngủ, cậu ta sẽ tức đến hộc máu.

Tần Liệt không phòng bị, bị đánh lệch đầu qua, khóe môi rỉ máu.

"Tạ Gia Diệu!" Vân Dã lấy tay che mũi, tức giận trừng mắt nhìn cậu ta.

Đến khi nào cậu ta mới chịu thay đổi cái tính tình chó chết này đây? Tần Liệt đã nhường cậu ta rồi, vậy mà cậu ta còn đánh!

"Khốn nạn! Cậu đánh lén à? Mẹ nó, đúng là loại hèn hạ." Đường Cảnh Trạch nhanh chóng lao tới, kéo Tạ Gia Diệu ra.

Bên mặt trái trắng nõn của Tần Liệt bị bầm tím một mảng, nhưng anh không để ý đến mình, thấy Vân Dã đứng ngây ra đó, không nói lời nào kéo cậu vào nhà vệ sinh.

Anh thực sự không thể chịu nổi cảnh những giọt máu đỏ rơi xuống áo sơ mi trắng sạch sẽ.

Tần Liệt lấy lý do mắc bệnh sạch sẽ để nói với Vân Dã.

Đầu óc Vân Dã mờ mịt, không thể tin chuyện Tần Liệt thực sự đã kéo cậu đi. Cậu cảm nhận được hơi ấm từ năm ngón tay nam sinh trẻ tuổi kia nắm trên da mình, bên má âm thầm đỏ lên.

Bàn tay của Tần Liệt rộng và dày. Anh ở tuổi này còn chưa giống như mười năm sau, lòng bàn tay anh không có vết chai, khi nắm cậu, chỉ có cảm giác cọ xát nhẹ nhàng.

Cơ thể cảm giác như đang sốt, dường như đang run lên từng đợt. Cậu tê dại từng cơn, như có thứ gì đó đang nhẹ nhàng gãi vào lòng cậu, mỗi cú gãi đều nhẹ nhàng và ngứa ngáy.

Vân Dã gần như quên mất việc mình vừa chảy máu mũi, trong lòng chỉ có hình bóng trước mặt.

Tạ Gia Diệu ngạc nhiên nhìn theo bóng dáng hai người, không hiểu tình huống trước mắt.

Đường Cảnh Trạch vỗ vai cậu ta: “Không hổ là anh em tốt! Dùng việc mình bị đánh để thành toàn tình yêu của bạn, cậu cũng coi như đã làm được một chuyện tốt rồi."

Tạ Gia Diệu gãi đầu, mặt đầy hối hận, giờ mới thực sự cảm thấy mình giống một trò cười.

-

Trong nhà vệ sinh, Vân Dã rửa sạch, ngẩng đầu lên, người bên cạnh đưa vài tờ giấy ăn tới.

Cậu thu lại ánh mắt, khẽ nói một câu "Cảm ơn".

"Hôm nay ra khỏi nhà nhất định không xem lịch." Tần Liệt quay đầu nói, rõ ràng vẫn chưa hết giận.

Tạ Gia Diệu vừa dùng hết sức lực vào cú đấm kia, sau khi Tần Liệt đưa Vân Dã đến đây mới cảm thấy mặt trái âm ỉ đau, như bị sưng lên.

Trong miệng còn có vị máu nhạt nhạt, nhưng anh cũng không để ý.

"Bạn em trẻ người non dạ, nhiệt huyết hăng hái, hành sự lỗ mãng..."

Dưới ánh mắt uy nghiêm, từng từ từng từ cứ tuôn ra, cậu biết những lời này đều vô ích, đành trực tiếp nói: "Được rồi, em thay cậu ấy xin lỗi anh."

"Xin lỗi cái rắm!" Tần Liệt quát, có lẽ nhận ra âm lượng mình quá cao, giây sau tự giác hạ giọng: “Muốn xin lỗi cũng không phải cậu tới xin."

"Cậu ấy là vì em mà xả giận mà." Vân Dã vô tội chớp mắt, hai ngón tay cầm lấy vạt áo sơ mi của anh, nhẹ nhàng kéo, nũng nịu nói: “Đừng giận nữa."

L*иg ngực nam sinh dường như phập phồng kịch liệt.

Tần Liệt muốn gạt tay cậu ra, cuối cùng chỉ lùi lại một bước, chuyển chủ đề: "Trên mặt cậu còn máu chưa lau sạch."

"Vậy sao." Vân Dã rút tờ giấy ăn đưa cho anh: “Em không biết ở đâu, anh giúp em lau đi?"

Lý do này quá vụng về, Tần Liệt vừa định nói cậu không biết soi gương à? Tay cậu đã nắm lấy cổ tay anh.

Vân Dã đưa mặt đến gần anh, từ từ nhắm mắt lại.

Khuôn mặt sạch sẽ như ngọc, trắng sáng không tì vết, da mịn đến nỗi không nhìn thấy lỗ chân lông.

Dường như cậu cũng rất căng thẳng, hàng mi dày cong vυ"t nhanh chóng chớp loạn, như cánh bướm vỗ cánh, dễ dàng tạo nên một cơn bão.

Không ai giống như cậu, bị từ chối lạnh lùng vô tình vẫn không bỏ cuộc mà chủ động, dũng cảm đứng trước mặt anh.

Tần Liệt nhìn vết máu bên cạnh cánh mũi cậu, ma xui quỷ khiến giơ tay lên...

Ngay tại một khắc anh muốn giúp cậu lau đi, có tiếng bước chân truyền đến.

Tần Liệt như tỉnh mộng, chỉ trong khoảnh khắc, đôi mắt sâu thẳm của anh đã khôi phục vẻ lạnh lẽo thường ngày.

Vân Dã đã cảm nhận được, lúc cậu mở mắt ra, cậu nhìn thấy ánh mắt thâm trầm phức tạp của Tần Liệt.

Tâm phòng bị của anh quá nặng nề.

Tần Liệt thời trung niên làm việc và suy nghĩ đều rất chu toàn, có tính cảnh giác cao. Vân Dã chỉ nghĩ đó là vì anh ở trong thương trường lâu nên mới có những thói quen đó.

Nhưng Tần Liệt 20 tuổi sao lại bắt đầu đeo một cái vỏ dày trên lưng rồi? Anh trói mình thật chặt trong đó, e sợ bị thương tổn, không cho bất luận kẻ nào có cơ hội cạy mở tầng vỏ ngoài cứng rắn kia.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Vân Dã đã không tưởng tượng được rồi. Lúc đầu cậu nhìn thấy Tần Liệt còn tưởng rằng anh sống rất tùy ý.

Giờ cậu lại phát hiện, đó chẳng qua chỉ là vẻ ngoài mà thôi.

Hiểu biết của cậu về Tần Liệt hoàn toàn không nhiều, cậu không biết hiện tại tính cách chân chính của anh là như thế nào, khó trách cậu không thể đi vào nội tâm của anh.

Nhìn một bên mặt bị sưng lên của anh, Vân Dã bỏ qua chủ đề trước đó, quan tâm hỏi thăm: “Vết thương cũ của anh chưa khỏi đã bị thương tiếp rồi, hay là đi viện khám tí nhé?”

“Không cần.” Tần Liệt thờ ơ, quay lưng bỏ lại một câu: “Cậu tự lo cho mình đi.”

Chỉ với một câu nói đó, vành tai của Vân Dã đã đỏ lên.

Cậu xoa xoa tai, từng bước từng bước theo sau anh: “Anh có vẻ rất lo lắng cho em.”

Bước chân của Tần Liệt như ngừng lại một chút, muốn phản bác điều gì đó, nhưng lại không thể nói ra một chữ.

“Nếu cậu nhất định muốn nghĩ vậy thì cứ coi như đó là sự hối lỗi của tôi đi.”

Vân Dã không tin, anh nhìn chẳng giống người có lương tâm chút nào.

Trước khi quay lại phòng bi-da, Vân Dã dũng cảm kéo tay anh: “Đi với em một lát.”

Tần Liệt nhìn đôi bàn tay mảnh khảnh của cậu, khó chịu rút ra: “Đi đâu? Tôi tự đi được.”

Anh cũng không biết tại sao mình lại theo Vân Dã đến hiệu thuốc lớn dưới lầu.

Vân Dã vào mua thuốc giảm sưng giảm đau, ra hiệu cho anh ngồi cùng dưới ô che nắng ngoài cửa.

Không khí đột nhiên trở nên hòa hợp, từ khi sống lại, họ dường như chưa bao giờ yên lặng như vậy, Tần Liệt luôn tỏ ra đặc biệt kháng cự mỗi khi đối diện với cậu.

Vân Dã không khỏi suy đoán, có phải anh sợ nếu thích một người sẽ thành điểm yếu, thêm nhiều phiền phức không cần thiết cho cuộc sống nên mới từ chối tất cả khả năng nảy sinh tình cảm không?

Đáng tiếc, kiếp trước cậu lo sợ Tần Liệt chán ghét, không dám hỏi quá nhiều về thái độ của anh đối với tình cảm khi còn trẻ, nếu không bây giờ có thể biết được anh thực sự nghĩ gì rồi.

Tần Liệt và cậu ngồi đối diện ở hai bên bàn tròn nhỏ.

Bên cạnh có một cây ngô đồng, tán lá rậm rạp.

Nắng chiều không còn gay gắt, gió nhẹ thổi qua mang theo chút mát lành của bóng cây.

Tần Liệt hạ mí mắt, bình tĩnh lười biếng ngáp một cái. Thiếu niên khi mệt mỏi chẳng khác nào một con mèo lớn, mang vẻ quyến rũ uể oải trên người.

Vân Dã bóp thuốc vào đầu ngón tay, bảo anh đưa mặt lại gần.

Tần Liệt tất nhiên không thể thân mật như vậy với cậu, anh cầm lấy thuốc, động tác thô bạo bôi bừa lên mặt.

Anh chú ý thấy, mắt Vân Dã không chớp mà dán chặt vào anh, dường như không quan trọng anh làm gì, cậu đều bộc lộ ánh mắt ngưỡng mộ, thỏa mãn, phức tạp đến mức anh không thể hiểu được.

Lặng lẽ vặn nắp chai, Tần Liệt hạ mí mắt, hàng mi dày rậm đổ bóng lên mặt.

“Vân Dã, tôi hỏi cậu một câu nhé.”

“Ừ?” Vân Dã giật mình: “Hỏi gì?”

“Cậu nhìn thấy ai thông qua tôi?”

Tần Liệt hỏi thẳng, câu hỏi này đã chôn sâu trong lòng anh từ lâu.

Ánh mắt của Vân Dã nhìn anh ngày càng khác lạ, anh có thể cảm nhận được sự thích thú nồng nhiệt từ đó, nhưng trực giác mách bảo anh rằng, Vân Dã đang nhìn người khác qua anh.

Sự quen thuộc, ngưỡng mộ, kinh ngạc và bất kỳ cảm xúc nào mà ánh mắt ấy chứa đựng cũng không phải vì anh.

Ngày đó, lúc trên núi, anh dường như nghe loáng thoáng Vân Dã đã nói: “Anh hoàn toàn không phải là người đó”, nếu không nghe nhầm thì đó chính là bằng chứng cho suy đoán của anh.

Thời gian như đông cứng lại.

Vân Dã không ngờ nghe thấy Tần Liệt hỏi câu này, lòng rối bời.

Cậu chắc chắn sẽ không nói thật với anh, chấp nhận hay không là một chuyện, quan trọng là dù Tần Liệt biết, cũng không thể thay đổi được gì, anh không thể chỉ vì kiếp trước hai người đã kết hôn mà đời này ép buộc mình ở bên cậu được? Cuối cùng vẫn phải yêu thích mới được.

Vân Dã mãi không trả lời, Tần Liệt liền hiểu cậu ngầm thừa nhận.

“Người đó giống tôi đúng không?”

“Ừ.” Vân Dã gãi lòng bàn tay, khẽ đáp, ngước nhìn bầu trời xanh, lại bổ sung: “Hai người rất giống nhau, nhưng tính cách hoàn toàn khác biệt, anh ấy rất chín chắn, điềm tĩnh, làm việc không hấp tấp.”

“...” Như một mũi tên bắn lén trúng phóc vào đầu gối Tần Liệt.

Anh không chín chắn? Không điềm tĩnh? Làm việc còn hấp tấp?

Nén lại sự không phục trong lòng, Tần Liệt nghiến răng hỏi: “Cậu thích anh ta đến vậy, sao không ở bên anh ta?”

“Anh ấy ở thế giới khác, chúng em không thể ở bên nhau được.”

Ánh mắt Vân Dã lộ ra vẻ tiếc nuối, cuối câu mang theo sự run rẩy, như đang kìm nén nỗi buồn lớn.

Chỉ một câu này, Tần Liệt đã hiểu ra.

Anh không ngờ một người trẻ tuổi như Vân Dã lại có những trải nghiệm như vậy, chẳng trách ánh mắt của cậu luôn đặc biệt sâu lắng và buồn bã, như chứa đầy những câu chuyện xưa kia.

Cổ họng như bị cát đổ đầy, Tần Liệt không nói được lời nào.

Suy đoán được xác nhận, thắc mắc của anh được giải đáp, nhưng tâm trạng lại không nhẹ nhõm như tưởng tượng.

Vân Dã nhìn những người qua lại trước mặt, hai ngón tay chạm nhẹ vào đầu ngón tay, như đang suy nghĩ điều gì.

Im lặng một lúc, cậu nhìn về một phía.

Tần Liệt lười biếng tựa vào ghế, đôi chân dài duỗi ra tùy ý, ánh sáng bị cây ngô đồng che khuất phần lớn, chia thành những vòng sáng loang lổ, rải rác lên người anh.

“Tần Liệt.” Vân Dã nghiêm túc gọi tên anh, thấy đối phương khẽ nhướng mí mắt, mới cất tiếng: “Anh vừa hỏi em một câu, vậy em có thể hỏi anh một câu không?”

“Ừ.” Một tiếng nhẹ nhàng từ cổ họng phát ra, Tần Liệt gập đầu gối ngồi thẳng lưng lại.

“Anh kháng cự em là vì em coi anh như người thay thế đúng không?” Vân Dã hơi dừng lại, hỏi nghiêm túc.

Người thay thế...

Từ này khiến Tần Liệt tự cười chế nhạo.

Làm gì có chuyện có một người sẽ vô duyên vô cớ yêu thích mình cuồng nhiệt đến vậy.

“Không phải.” Tần Liệt bị ánh nắng chiếu vào mắt, híp mắt nhìn sang một bên: “Mẹ nó chỉ là không muốn yêu đương thôi, phiền phức.”

Phản ứng đó trong mắt Vân Dã là né tránh.

Khi nói câu đó, anh đã híp mắt, còn quay đầu đi. Điều này chứng tỏ anh đang tránh né, sợ người khác nhìn thấu ánh mắt mình, trong tâm lý học gọi là “tiềm thức”.

Chút biểu cảm của một người chỉ tồn tại trong thời gian rất ngắn, nhưng vì là vô thức nên họ thường sẽ bộc lộ cảm xúc thật.

Trước mặt đột nhiên xuất hiện một cái bóng, Tần Liệt ngước lên, thấy Vân Dã không biết từ lúc nào đã đến trước mặt anh.

Cậu hơi cúi đầu, hai tay chống vào hai bên ghế, nhốt anh ở giữa, cánh tay vì dùng lực mà có thể thấy rõ những mạch máu dưới làn da trắng mịn.

Gương mặt Tần Liệt đối diện với phần cổ áo thấp thoáng của cậu, xương quai xanh sâu đến mức có thể nuôi một bể cá.

Giữa ban ngày, trông có khác gì người có đạo đức suy đồi không.

“Tránh ra.” Tần Liệt cau mày khó chịu, dùng đầu gối đẩy chân cậu một cái.

Vân Dã không những không nghe, đầu lại cúi thấp hơn: “Em còn chưa hôn anh mà đã sợ rồi à?”

“Cậu muốn hôn thì cứ hôn, cậu dám hôn à...”

Tần Liệt chưa nói hết câu, đầu thiếu niên kia đã nhanh chóng cúi xuống, môi cậu chạm vào mũi anh.

Chỉ trong một khoảnh khắc, sau đó cậu lập tức rời ra.

Hương bạc hà tươi mát trên người cậu theo gió thổi vào mũi anh, rất nhạt, nhạt như nụ hôn chớp nhoáng kia, như ảo giác không kịp bắt lấy.

Yết hầu khẽ động, đáy mắt tĩnh lặng như hồ sâu của Tần Liệt thoáng qua một tia gợn sóng.

Họ chưa từng gần nhau như vậy, hơi thở ấm áp phảng phất đâu đây. Anh thấy rõ hình ảnh của mình trong đồng tử của đối phương.

Giữa hè oi ả, mọi giác quan đều phóng đại, cảm xúc không rõ tên trong cơ thể bắt đầu sôi trào, kêu gào, muốn bùng nổ không chút sợ hãi gì.

Đôi mắt sáng rực có hồn của Vân Dã cũng bùng lên ngọn lửa, ánh mắt không chút trốn tránh mà trực diện nhìn anh:

“Tần Liệt, vậy anh dám nói anh sẽ không bao giờ thích Vân Dã không?”