- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Nhẹ Nhàng
- Tôi Tán Tỉnh Chồng Tôi Thế Nào?
- Chương 11
Tôi Tán Tỉnh Chồng Tôi Thế Nào?
Chương 11
Trong môi trường tối mờ, vật đó bị ném theo hình vòng cung, đường vòng cung mờ mịt không rõ.
Không biết ném đi đâu, rơi xuống không tiếng động.
Nhìn về phía nơi cuối cùng vật đó biến mất, mắt Vân Dã mở to bất lực.
Cậu cảm thấy rõ ràng trái tim mình nhói lên từng cơn đau nhức, như thể có một lỗ thủng trên đó, máu tươi không ngừng chảy ra, cơn gió lạnh trên núi cũng cứ thế mà xộc vào.
Nước mắt trào ra, lần đầu tiên Vân Dã hét lên giận dữ với anh, “Tần Liệt, anh quá đáng lắm rồi!”
Giọng cậu run rẩy kịch liệt, trong lúc đó Tần Liệt cảm nhận được sự tuyệt vọng và mất kiểm soát từ người mà anh cho là có “tính tình tốt”.
Vân Dã như bị rút cạn linh hồn, toàn thân trở nên trống rỗng và mong manh.
Lòng bàn tay Tần Liệt bỗng nhiên tê dại, anh vẫn nhớ trọng lượng của đồ vật trong lòng bàn tay mình, rõ ràng rất nhẹ, nhưng hình như cũng rất nặng.
Vân Dã nhìn chằm chằm vào Tần Liệt một lúc lâu không nói gì, cậu nhìn chăm chú, như thể đang nhìn xuyên qua anh để thấy một người khác.
Tần Liệt không quen bị người khác nhìn chằm chằm, anh cũng không có thời gian để lãng phí ở đây với cậu, vừa định rời đi, ai ngờ cậu đột nhiên quát lên một tiếng gọi anh lại.
Vân Dã như con mèo ngoan bị giẫm vào đuôi, nghiêm giọng chất vấn: “Tần Liệt, dẫm đạp lên lòng chân thành của người khác rất thú vị sao? Anh không muốn nhận, dù đập vào mặt em cũng được, tại sao lại phải ném đi? Đó là thứ em đặc biệt mang về cho anh, em chỉ mong anh có thể bình an vui vẻ, chẳng lẽ điều đó cũng phải đo bằng tiền bạc sao…”
Nói chuyện, mũi Vân Dã cay cay, nước mắt nóng hổi từ hốc mắt rơi xuống, càng muốn kiểm soát, nước mắt càng dâng trào.
Xa xa trên đỉnh núi, mây mù quấn quanh, gió chiều thổi qua cây thông xanh, phát ra tiếng gầm thét trầm thấp, cành khô trơ trọi đứng lù lù, cô quạnh tĩnh mịch.
Lời tố cáo của cậu, từng chữ đều lọt vào tai anh.
Tần Liệt thấy cậu khóc, đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái.
Anh giấu đi sự khó chịu, không muốn bị cảm xúc chi phối.
Vân Dã có tính nguyên tắc mạnh, đúng sai rõ ràng, từ một góc độ nào đó, có thể hiểu đây là tính cách bướng bỉnh. Cậu nắm chặt lấy cánh tay Tần Liệt, yêu cầu anh xin lỗi cậu.
Tần Liệt sinh ra cao ngạo, chưa từng cúi đầu trước bố mẹ, trong từ điển của anh, căn bản không có ba chữ “xin lỗi”.
Không khí ngưng đọng trong chốc lát, ánh mắt hai người giao nhau, ánh sáng yếu ớt phía xa nhảy múa trên mặt họ, đôi mắt sâu của Vân Dã như chứa đầy nước, im lặng nhìn anh.
Tần Liệt biết bản thân quá đáng, nhưng không cảm thấy việc anh làm có gì sai. Anh bẻ từng ngón ra khỏi tay Vân Dã, sau đó đẩy cậu sang một bên, "Nếu đã thấy rõ tôi là người như thế nào, sau này gặp tôi thì tránh xa ra."
Anh nói với giọng điệu bất cần, mang đầy vẻ lưu manh.
Vân Dã nhìn anh với ánh mắt hoàn toàn xa lạ.
Tần Liệt của kiếp trước đã trải qua bao sóng gió, trưởng thành và chín chắn, nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng đối xử với cậu rất ấm áp. Anh sẽ tôn trọng cậu, quan tâm đến cảm xúc của cậu, không làm cậu khóc.
Nhưng Tần Liệt của kiếp này, hoàn toàn là một kẻ phóng túng, do luôn sống thuận lợi nên chỉ biết làm theo ý mình, không quan tâm đến người khác. Trái tim anh chỉ có mình anh, đẩy người khác ra xa ngàn dặm.
Nói thẳng ra là một người trong lòng có cậu, còn người kia thì không.
"Tôi sớm nên biết, anh căn bản không phải là anh ấy..."
Vân Dã lau nước mắt thì thầm nói.
Nói xong, cậu không quan tâm gì nữa, lao thẳng vào chỗ Tần Liệt vứt đồ, khu rừng đầy gai, muỗi mòng đầy rẫy, tay cậu bị cành cây cào rách nhưng cũng không cảm thấy đau.
Tần Liệt bình tĩnh đứng đó.
Đây không phải lần đầu tiên anh lạnh lùng từ chối người khác. Bị người theo đuổi làm phiền, anh chỉ muốn nhanh chóng dứt khoát cắt đứt bất kỳ ràng buộc nào với đối phương. Đặc biệt là với Vân Dã, sau khi có giấc mơ kỳ lạ đó, anh luôn cảm thấy không yên lòng, luôn cảm giác sự xuất hiện của cậu không bình thường.
Tối nay thấy Vân Dã lại đuổi theo đến đây, Tần Liệt cảm thấy cảm xúc đè nén mấy ngày nay như quả bóng không ngừng bị đốt nóng, sắp nổ tung.
Anh biết những lời vừa nói với Vân Dã là quá đáng, bình thường ngay cả khi dạy dỗ thành viên đội đua, anh cũng không nói những lời khó nghe và mang tính xúc phạm như thế.
Sở dĩ anh làm cho mình trở nên tệ hại như vậy, hoàn toàn là không muốn cho cậu hy vọng, bởi vì anh biết, tính cách đơn giản và trong sáng của Vân Dã, không thể nào đi chung đường với anh.
Hai người họ, một trắng một đen, hoàn toàn là hai thái cực.
Định sẵn không thể hòa hợp.
Tần Liệt đứng đó một lúc, định bỏ đi, bỗng nghe thấy tiếng hét từ trong rừng.
Anh cau mày, do dự một chút, lo lắng Vân Dã gặp chuyện không may, muốn vào xem, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua.
Người không thể ở bên nhau thì nên dứt khoát.
Nếu không Vân Dã lại hiểu lầm.
Trong rừng gai, Vân Dã mở đèn pin điện thoại, cuối cùng cũng tìm thấy.
Tìm lại được.
Cậu ôm vào lòng, trái tim cuối cùng cũng yên ổn.
May mà Tần Liệt không vứt quá xa.
Vân Dã đứng dậy chuẩn bị ra ngoài, ánh đèn pin chớp lên, cậu nhìn nhầm túi ni lông treo trên cành cây thành con rắn, sợ hãi hét lên.
Dưới chân như có bánh xe, Vân Dã nhanh chóng chạy ra ngoài, bên ngoài trống rỗng không có ai.
Trái tim cậu chợt trống trải, còn khó chịu hơn vừa rồi.
Tần Liệt không biết đã rời đi từ lúc nào.
Cậu một mình vào khu rừng tối đen đó, anh lại không hề lo lắng. Chỉ cần là người có chút tình cảm đặc biệt với cậu cũng không lạnh lùng như thế.
Nhìn vết cào trên tay, Vân Dã đột nhiên thấy buồn cười.
Cố chấp sưởi ấm một viên đá lạnh lẽo, thực sự có thể làm cho nó ấm lên không?
Sau gốc cây, mãi đến khi thấy Vân Dã bình an vô sự bước ra, Tần Liệt mới quay người rời đi.
"Vân Dã."
Một lúc sau, Tạ Gia Diệu xách vali bước nhanh tới, "Tôi vừa thấy Tần Liệt về rồi, cậu đã nói gì với anh ta vậy?"
"Không nói gì cả." Vân Dã tránh ánh mắt hỏi han của cậu ấy, nói nhỏ, "Tôi đói rồi, xuống núi đi."
Giọng cậu khàn hơn trước.
Tạ Gia Diệu cau mày, nhận ra cánh tay cậu có gì đó không ổn trong ánh sáng mờ tối, liền lấy điện thoại ra, bật đèn pin lên.
Vừa nhìn thấy, cậu ấy kêu lên, "Tay cậu sao mà có nhiều vết cào thế này? Sao lại thế?"
Vân Dã khó nói nên lời, bị hỏi, tất cả oan ức trào lên, nước mắt lại bắt đầu chảy.
"Tôi... Tôi không muốn nói." Cậu nghẹn ngào, vai run lên.
"Này, cậu không định khóc đấy chứ?" Tạ Gia Diệu hoảng hốt, vội thu điện thoại lại, "Thực ra muốn khóc cũng không sao, con trai khóc không có gì mất mặt."
Vân Dã đa cảm như vậy trong mắt cậu ta mới là bình thường, ở độ tuổi này, có cảm xúc gì nên bộc lộ ra, sao phải quá trưởng thành?
"Ai muốn khóc chứ." Vân Dã phản bác, "Tôi không..."
Cậu chưa nói xong, Tạ Gia Diệu đã kéo cậu lại, bắt cậu gục đầu vào vai mình, vỗ mạnh vào vai cậu, "Vân Dã à, mặc dù tôi không biết gần đây cậu đã trải qua những gì khiến cậu thay đổi tính cách và xung đột với gia đình như vậy, nhưng chúng ta là bạn thân từ nhỏ, cậu có thể tin tưởng tôi, có khó khăn thì nói ra, đừng tự chịu đựng."
Tạ Gia Diệu vốn là người thẳng tính, chưa bao giờ tình cảm như vậy.
Khoảnh khắc đó làm Vân Dã nhớ đến kiếp trước, sau khi cậu qua đời, món quà mà Tạ Gia Diệu gửi đến là một chiếc đèn bầu trời do cậu ấy tự làm, khi mở ra có thể thấy bầu trời đầy sao, mỗi ngôi sao đều có tên riêng.
Trong tang lễ của cậu, Tạ Gia Diệu không khóc, nhưng câu nói của cậu ấy khiến Vân Dã nghĩ đến là thấy đau lòng.
Cậu ấy nói, "Món quà của tôi, cậu không bao giờ nhận được nữa rồi."
Kiếp trước, tình bạn giữa cậu và Tạ Gia Diệu rất lâu dài nhưng cũng rất bình lặng, từ khi cậu đi học và làm việc xa nhà, số lần gặp mặt ngày càng ít, chỉ gặp nhau vào dịp lễ tết, uống rượu cùng nhau.
Nhưng dù vậy, họ chưa bao giờ mất liên lạc, thỉnh thoảng vẫn trò chuyện trực tuyến, không bao giờ có cảm giác xa cách.
Được Tạ Gia Diệu an ủi, tâm trạng Vân Dã tốt lên nhiều, cậu ngẩng đầu, chân thành nói "Cảm ơn."
Trải qua kiếp trước, cậu hiểu rõ hơn giá trị của tình cảm chân thành từ Tạ Gia Diệu, có một người bạn như vậy là may mắn của cậu.
Sau khi xuống núi, Tạ Gia Diệu đã tìm một phòng khám để xử lý vết thương cho Vân Dã, sau đó hai người đến một quán ăn nhỏ gần đó để dùng bữa. Vân Dã không có hứng thú, cũng không muốn ăn, Tạ Gia Diệu thấy rõ, tâm trạng của cậu chắc chắn là tồi tệ vô cùng.
"Vết thương này của cậu có liên quan đến Tần Liệt không?" Cậu ấy thăm dò hỏi, "Hai người đánh nhau à?"
"Không phải." Vân Dã lắc đầu, nhìn thấy cậu ấy thực sự tò mò, bèn kể cho cậu ấy nghe, "Tôi mang một món quà nhỏ từ Xuyên Thành về cho anh ấy, anh ấy từ chối, không muốn cho tôi hy vọng rồi tiện tay ném vào rừng bên cạnh. Tôi vào nhặt lại, không cẩn thận bị cành cây cào trúng."
Nghe xong, Tạ Gia Diệu suýt nữa tức giận đến phát điên, "Anh ta sao lại vô duyên như vậy? Không muốn thì trả lại cho cậu là được rồi, sao phải ném đồ của người khác? Còn cậu nữa, anh ta đã ném đi rồi, cậu nhặt lại có ý nghĩa gì?"
"Đó là bùa bình an tôi xin cho anh ấy ở chùa, không thể ném lung tung được."
Tạ Gia Diệu tức đến nỗi nghẹn lời, "Hóa ra người ta đối xử tệ bạc với cậu, cậu vẫn muốn tốt với anh ta à? Vân Dã, cậu không thể có tôn nghiêm à? Thế giới này chẳng lẽ không có đàn ông nào khác sao? Tôi thừa nhận Tần Liệt rất xuất sắc, nhưng anh ta không hợp với cậu, hai người hoàn toàn không phù hợp, nếu cứ tiếp tục cậu sẽ chịu tổn thương lớn hơn, cậu có tin không?"
Nghe vậy, Vân Dã cúi thấp đầu, che giấu sự thất vọng trong đáy mắt, giọng nói khàn khàn, "Những gì cậu nói tôi đều biết, nhưng tôi thực sự thích anh ấy, phải làm sao đây?"
"Cậu thích anh ta vì cái gì?"
"..." Vân Dã không trả lời được.
Cũng chính trong khoảnh khắc này, cậu mới chợt tỉnh ngộ.
Sau khi trọng sinh, cậu như mang tâm lý thực hiện nhiệm vụ, muốn chinh phục và theo đuổi Tần Liệt, chỉ vì kiếp trước hai người bỏ lỡ nhau do cậu không dám bày tỏ tình cảm nên kiếp này không muốn lặp lại sai lầm đó, muốn nhất định phải ở bên anh ấy. Nhưng cậu chưa từng nghĩ, cậu thích Tần Liệt của kiếp này vì điều gì? Trong lòng cậu thực sự nhớ đến Tần Liệt của kiếp trước sao?
Thấy Vân Dã không nói gì, Tạ Gia Diệu thở dài, "Đừng vì tình cảm mà làm cho mình trở nên thấp hèn, cậu chỉ thích anh ta, chứ không nợ anh ta gì cả."
Nghe lời này, tâm trí Vân Dã như được khai sáng, "Tôi quen cậu lâu như vậy, chưa phát hiện cậu sống tỉnh táo như thế."
"Cậu không hiểu thôi, tôi đây gọi là đại trí giả ngu." Tạ Gia Diệu nhướng mày, "Cần ăn thì ăn, cần uống thì uống, chuyện gì cũng không để trong lòng."
Vân Dã miễn cưỡng cười gật đầu.
Cậu hiểu rồi, nhưng không biết liệu mình có thể làm được không.
Yêu Tần Liệt dường như đã trở thành một nhiệm vụ bắt buộc.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Nhẹ Nhàng
- Tôi Tán Tỉnh Chồng Tôi Thế Nào?
- Chương 11