Chương 7: Ngày đầu tiên! (1)
…-Tôi đi làm đây!_Khánh thấy cô đã dậy rồi nên nói rồi quay ngoắt người đi
-Cậu không cần đi làm đâu!
-Tại sao???_Khánh nghe thấy cô nói liền dừng lại. Anh quay người lại nhìn cô
-Tiền sinh hoạt của cậu mẹ cậu đã lo, cậu đi mà kiếm tiền về cho ông Trương kìa!_Cô nói không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô liếc mắt sang chỗ khác vì sợ nếu cô nhìn vào mắt anh lâu quá cô sẽ mất bình tĩnh
-Jun…cậu là ai?_Anh tiến lại gần cô, nhìn chằm chằm cô
Vừa nghe câu nói ấy cô lạnh cả sống lưng. Cô bắt đầu lo lắng, mồ hôi cũng bắt đầu tuôn ra
-“Ặc.Chẳng lẽ anh ta phát hiện ra! Chưa đến nửa ngày nữa mà!!!”_Cô nghĩ trong đầu.
-Mẹ tôi kêu cậu đến để theo dõi tôi đúng không?!_Anh kéo tay cô để cô quay người lại về phía anh rồi anh quát lớn vào mặt cô
-Haiz…làm giật cả mình!_Cô lấy tay đặt lên ngực miệng lầm bầm thở phào nhẹ nhõm. Cô lấy lại tinh thần, hất tay anh ra rồi nói :
-Đúng đấy! Cậu làm gì được tôi! Mẹ cậu lo lắng cho cậu mới làm thế này
-Tôi có thể tự lo được!_Anh nói xong quay người bỏ đi
-Thiên linh linh…địa linh linh…con tưởng con sắp chết rồi chứ!_Thấy Khánh vừa đi khuất cô chấp tay lại tứ phía thở phào nhẹ nhõm
Cô bật dậy rồi ra khỏi phòng. Cô nhìn ngó xung quanh không thấy Khánh đâu, cô chạy sang phòng anh không có ai, xuống lầu cũng chẳng thấy ai,…cô lấy tay sờ cằm thầm nghĩ:
-“Anh ta đi đâu ấy nhỉ? Chưa ăn sáng mà?”
_Suy nghĩ một hồi cô cũng kệ luôn. Cô cứ thế khóa cửa lại rồi đi ra ngoài mua đồ ăn sáng
~~~~~~
Tại quán cafe chỗ Khánh “từng” làm…
-Cho tôi 2 ly Mocha mang về_Khánh đứng ở quầy nói với cô nhân viên rồi lấy bóp tiền ra
-Ủa Khánh?! Tưởng không gặp lại anh rồi ấy chứ!_Ngọc từ xa thấy Khánh liền hớn hở chạy lại cười hỏi
-Ah! Ngọc! Đừng lo tôi còn đến đây ủng hộ quán dài dài_Khánh thấy Ngọc liền reo lên rồi anh cười nói. Nụ cười của anh làm cho ai đó chết đứng tại chỗ
-Ngọc tôi về nha…Ngọc! Ngọc ơi!Tui về nha!_Khánh cầm chào Ngọc đi về nhưng thấy Ngọc đứng im bất động, hồn thả về nơi xa anh lấy tay lắc mạnh Ngọc liên tục kêu cô
-Hả?! À…ừ…Bye!_Ngọc sau khi bị lắc mạnh kịp “hoàn hồn”, cô giật mình ngập ngừng rồi tạm biệt Khánh nhìn theo bóng lưng anh khuất đi
-Haizzz…_Cô tay chống cằm thở dài
…đột nhiên Khánh quay lại chạy với tốc độ “ánh sáng” chạy về phía cô làm cô giật cả mình
-Hộc…hộc…_Khánh dừng lại ngay quầy thở hì hộc vì mệt
-Á! Giật mình, anh quay lại làm gì?!
-Tôi…tôi…quên hỏi…_Khánh nói không nên lời vì mệt
-“Chẳng lẽ anh ta muốn xin sđt mình? Hay hẹn mình đi đâu đó?”_Ngọc cười gian nghĩ trong đầu
Khánh lấy lại được bình tĩnh anh hỏi:
-Lam đâu rồi? Hôm nay cô ấy nghỉ hả?!
-“Oắt đờ…anh ta chạy như vậy vì quên hỏi cái con ấy đâu à?!”_Ngọc nghe câu vừa rồi của Khánh như “sụp đổ”, mặt cô lúc này như bị “méo” tức tối chửi rủa trong đầu
-Tôi không biết!!!_Ngọc tức giận nói 1 câu rồi quay người bỏ đi mặt cho Khánh đây mồm chữ A chữ O vì không hiểu sao cô lại giận
-“Con gái thật khó hiểu!”_Khánh nhếch vai, trề môi nghĩ trong đầu
“Reng…reng” Trong lúc đó tiếng chuông cửa quán lại vang lên như bình thường mỗi khi có khách đến, nhưng người khách này vừa thấy Khánh thì bước đi còn chậm hơn cả “rùa”. Khánh cảm thấy như có ai đó phía sau đang lại gần nên anh quay người lại xem, anh nhăn nhó mặt mài nhìn người đó hỏi:
-Jun?!Cậu đến đây làm gì?Không lẽ cậu đi theo tôi đến tận đây?
Lam (Jun) giật mình khi tình cờ gặp Khánh ở đây, cậu ta còn nhìn chằm chằm cô, nhưng cái câu hỏi của anh ta làm cô bắt đầu “nóng” lên. Cô nhếch mép nói:
-Vào quán cafe thì đương nhiên là mua cafe uống chứ làm gì?
-Tôi đâu có rảnh đâu mà bám theo cậu!_Cô giơ bịch đồ ăn lên ý muốn Khánh nhìn thấy vì cô thật sự còn bận đi mua đồ ăn sáng này nọ…chứ không rảnh mà bám đến tận đây
-Ờ nhỉ?!_Khánh hơi bị “quê” trước câu trả lời của cô, anh giả ngơ
-“Hố hố”_Cô đắc chí cười thầm trong bụng.
Cô tiến lại quầy để mua cafe, cô nhìn sang thấy Khánh đã mua 2 ly , cô hỏi:
-Cậu mua cafe rồi à?!
-Ừ_Khánh trả lời. Anh mua rồi nhưng vẫn chưa rời đi mà còn ngồi ngay quầy đợi chờ ai đó
-Vậy ngồi đây làm gì? Về chung không?_Lam (Jun) thấy anh vẫn ngồi lì ở đó, cô giở giọng nghịch ngợm rủ anh về cùng
-Đợi tôi xíu đi, rồi lát về chung luôn!_Khánh thấy cô định đứng dậy thì anh lấy tay quơ quơ về phía dưới ý muốn kêu cô ngồi xuống. Cô cũng đành ngồi xuống đợi
-Ah Long!_Khánh thấy 1 anh nhân viên quay lại quầy thì anh mừng rỡ gọi tên anh nhân viên đó
-Gì vậy?_Long quay sang hỏi
-“Lam” đâu rồi?_Lam (Jun) nghe Khánh hỏi Long liền giật mình tay để lên đùi nắm chặt lại mặt sợ hãi
-Lam hả? Nghỉ việc rồi! Nghe nói sắp thi nên cô ấy nghỉ để chú tâm hơn vô việc học_Long mặt cũng có chút gì đó buồn khi nhắc đến “Lam” vì hơi khó chịu vì Khánh lại quan tâm đến Lam như vậy
-À…_Khánh man mác buồn vì anh chẳng còn cơ hội nào gặp cô nữa đồng thời anh cũng thấy kì lạ..”Có thể do trùng hợp chăng? Sao ngay ngày Jun đến làm là hôm đó Lam nghỉ việc?” Anh lấy tay sờ cầm ra dáng vẻ suy tư…
Lam(Jun) thấy Khánh như đang suy tư gì đó, cô liền sợ hãi và cố gắng tìm cách dập tắt mấy cái suy đoán trong đầu Khánh vì cô biết chắc Khánh đang nghĩ về chuyện của cô
-Xong rồi đúng không?Về thôi! Tôi đói bụng rồi_Lam (Jun) đứng dậy nói kéo tay Khánh đi
-Ế! Bye nha Long!!!_Khánh giật mình hét lên khi bị kéo đi, rồi giơ tay tạm biệt Long
Trên đường đi 2 người không nói đến 1 câu…Khánh thì đang nghĩ về “Lam” anh không hề hay biết rằng sau này ngày nào anh cũng gặp cô, sống cùng 1 nhà với cô,…và Lam cũng đang đi bên cạnh anh…có điều chỉ với thân phận là Jun. Còn Lam của chúng ta cứ lo lắng về chuyện lúc nãy…có thể về nhà Khánh sẽ nhắn tin cho cô, cô đang nghĩ các câu hỏi cô có thể gặp để còn biện minh…Và điều cô lo nhất là ngày mai chính là THỨ 2, ở cùng nhà với Khánh thì cô không biết làm thế nào để trở thành “Lam” để đến trường mà không bị Khánh phát hiện…
~~~~~~~~~~
*Đôi lời lảm nhảm của t/g : Lâu quá mới tung ra được 1 chap mới mà chap này thì diễn biến ngắn ngủn thế này mong thong cảm ạ, lâu lâu phải cho “lười” xíu chứ :3
-Chuyên mục quảng bá: Mong mấy mem cũng ủng hộ “[Fanfiction 12 chòm sao]-Lời nguyền của “mèo” ” của Mun với con bạn. Truyện được đăng bên nick Minz_Minz