Tôi Sống Cùng Với Hot Face!!!

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
●● Chỉ là một câu chuyện tình yêu hết sức nhẹ nhàng, dễ thương của một đôi bạn trẻ = ̄ω ̄= Công nghệ ngày càng phát triển, xã hội cũng ngày càng văn mình, khi hai điều này kết hợp lại, nó tự hình thành  …
Xem Thêm

Chương 5: Cuộc gọi “định mệnh”
Tại bệnh viện…

Sau khi bị bắt cóc đến bệnh viện và băng bó kĩ lưỡng, Khánh cùng Lam cầm theo một bịch thuốc đi về. Đương nhiên, tiền là Lam trả vì cô gây ra mà :3

Hai người đang trên đường đi bộ về quán. Lam nhẹ nhàng nói:

-Xin lỗi, tay anh còn đau không?

-Bà chằn như cô cũng biết quan tâm đến người khác ah? _Khánh giọng nghịch ngợm chọc ghẹo Lam

-Đương nhiên là biết rồi!!!_Lam tức giận nhìn thẳng vào mặt anh rồi hét toán lên

“Nếu không phải tay anh như vậy tôi sẽ đánh anh 1 trận nhừ tử”_Cô nắm tay thành nắm đánh, ngậm ngùi nghĩ bụng

Khánh thấy cô đang tức , tay lại vo thành nắm đấm thế kia, anh “phán” thêm 1 câu chăm chọt nữa:

-Sao, muốn đánh tôi nữa ah

Cô đang sôi máu lên, nhưng cố kìm nén lại , rồi cô thả lỏng tay ra nở nụ cười gượng gạo nói :

-Ah! Đâu có gì đâu nà! Tôi đâu có muốn đánh anh đâu.

-Áo anh dính gì kìa!_Cô chạy ra đứng trước mặt anh, cô nhắm ngay vai trái của , cô nói rồi vờ lấy tay phủi phủi xong cô dùng ngón cái ấn mạnh vào vai anh

-AHHH!!!_Tiếng la thất thanh của chàng trai tội nghiệp vào giữa đường thế này. Anh liền lấy tay vịn ngay chỗ vừa bị “ấn” mặt ngậm ngùi với điệu bộ làm Lam không thể nào nhịn được cười.

Cùng lúc đó, một chiếc xe hơi chạy ngang qua như bao chiếc xe khác ngoài đường, nhưng đặc biệt ở đây chủ nhân chiếc xe đó là bà Trương ( mẹ của Khánh) thấy Lam và Khánh vừa đi vừa cười nói rất vui vẻ. Bà thấy an tâm phần nào. Trong đầu bà như đang suy tính gì đó

Thế là cả 2 không hay biết gì và vui vẻ trở về quán, nhưng vì tay Khánh bị thương nên anh đến lấy đồ xong cũng về nhà. Lam thì ở lại làm tiếp đến tối.

~•~•~•~•~•~•~•~

Tối, Lam mệt mỏi đi về nhà như mọi hôm. Về đến nhà cô đã thấy ba mẹ ngồi ở phòng khách đợi mình. Cô ngồi vào bàn với bầu không khí căng thẳng. Rồi ba cô nói :

-Con nên thôi việc làm hiện tại của con đi. Ba có 1 công việc khác cho con rồi

-Tại sao? Việc gì thế ba?_Cô hơi ngạc nhiên với yêu cầu này của ba, và cô cũng thắc mắc với cái yeu cầu này. Cô đang làm việc bình thường, sao lại bắt cô nghỉ chứ?

-Con sẽ phải làm những việc mà bà Trương yêu cầu_Sau khi nghe câu nói của ba cô, cô vô cùng ngạc nhiên, mắc mớ gì cô phải làm việc bà ta yêu cầu chứ

-Nhưng…tại sao?

-Không sao đâu con, bà Trương nói sẽ không bắt con làm những chuyện phạm pháp, hay tồi tệ gì đâu_Thấy cô bất an, mẹ cô ngồi cạnh vuốt ve cô rồi dịu dàng bảo cô

-Sao con phải nghe lời bà ta chứ?_Cô cảm thấy mình như con rối bị sai khiến. Cô bắt đầu cảm thấy ấm ức

-Họ hứa sẽ trả 1 số tiền lớn. Số tiền này đủ lo tiền học cho con cả 1 năm nếu con làm trong 3 tháng, và con cũng sẽ có nhiều thời gian để chuyên tâm học hành_Ba cô đan 2 tay mình , đặt khuỷa tay lên bàn, cằm dựa vào đôi bàn tay với dáng suy tư

-Thế giờ con phải làm gì?

-1 lát nữa bà Trương sẽ điện cho con, con bắt đầu làm từ ngày mai. Công việc thì ba mẹ vẫn chưa biết cụ thể, bà Trương sẽ báo sau

Cuộc đối thoại giữa 2 bố con đang tiếp tục thì : “Reng…reng…”_ đúng như ba cô nói chuông điện thoại cô reo lên, trên màn hình xuất hiện dãy số lạ. Cô liền nhấc máy

-“Alo”

– “Chắc cô đây là cô Trương”

-“Vâng ạ”_Nói đến đây cô liếc mắt nhìn sang ba mẹ mình rồi đứng dậy chào hỏi lễ phép rồi cô chạy lên phòng

-“Sao ba mẹ con không được biết về công việc của con ạ?”

-“Vì ba mẹ con sẽ lo lắng, có thể họ sẽ không cho con làm con việc này ”

-“Dạ… vâng”_Cô có chút ngập ngừng hơi lo lắng

-“Con chắc biết Trương Vĩnh Khánh chứ?”_Nghe đến đây thôi Làm cũng biết cô Trương đây có mối quan hệ như thế nào với tên kia rồi

-” Vâng con biết”

-“Còn là 1 cô bé thông minh chắc con cũng đoán ra mối quan hệ giữa cô và Khánh rồi nhỉ? Cô có chuyện muốn nhờ con, đó là…”

Lam nghe rất rõ từng câu từng chữ những gì bà Trương nói, cô hét toán vào điện thoại :

-“MỐ!!! CÁI GÌ?! KHÔNG ĐỜI NÀO”_ đến đây cô đột nhiên dừng lại vì sợ ba mẹ nghe thấy, cô liền vặn “volume” cái miệng mình lại rồi nói khẽ:

-” 1. Sao cô không đi nhờ bạn bè nào của anh ta giúp ấy. Con lại là con gái, còn…ở chung 1 nhà…không được, không được!. 2. Anh ta lớn rồi, cô không nên lo quá!”_Không biết từ khi nào Lam lại nói theo cách “liệt kê” như Khánh (Mun : Chắc vụ bữa hôm =.=)

-“1. Gia đình có cần giữ bí mật chuyện nó dọn ra ngoài và không đồng ý góp sức cho cty. Nếu bạn bè nó biết thì chuyện này sẽ lan ra nhanh hơn và sớm lọt vào tay báo chí. 2.Nói là giúp việc cho nó nhưng thật ra là theo dõi nó, nó cần phải dùng chính năng lực mình để đem về số tiền mà bà nó yêu cầu, ông Trương muốn đảm bảo rằng nó sẽ không “gian lận” hay gì khác. Con không còn lựa chọn khác đâu” _ Cô Trương cũng chơi trò “liệt kê” để đối đáp lại Lam =.=. Chị Lam nhà ta nghe đến đây thôi đã muốn toát mồ hôi hộp, đúng là không thể đấu khẩu với bà Trương

~~~~~~~

“Chap 6: Tôi phải “Giả trai”ư?” tuần sau mới có nhé! :3

Thêm Bình Luận