Chương 6

Nàng ta nhìn Thương Chi, quả thực là một kẻ ngốc, thế nhưng vẫn cảm thấy chỗ nào đó không đúng? Không nghĩ tới Thương Chi thế mà lại tỉnh, người như nàng, còn sống cũng chính là lãng phí lương thực

Chỉ là hiện tại không thể xé rách mặt, dù sao hai tinh cầu kia còn chưa chính thức ký hợp đồng thuộc về gia đình nàng ta.

“Em gái, có chuyện gì thế?”

Thương Chi hít mũi, nước mắt lưng tròng, tiến về phía Thương Nhược vài bước khiến Thương Nhược vội vàng lùi lại. “Mày ở đó nói đi.”

“Nha!” Thương Chi ủy khuất nhìn nàng, nói: “Viên Viên không cử động nữa”

Cái gì? Không cử động? Viên Viên chính là người máy mà cha mẹ Thương Chi đưa cho nàng, không cử động, chắc là hết điện.

“ Vậy ngươi cho nó nạp điện đi”

“Không nạp điện được...”

Thương Nhược sững người, hình như vài ngày trước nàng ta đem sạc điện của Viên Viên giấu đi, nên nó không thể tự nạp điện.

“Em gái, nạp điện cho Viên Viên đi”

Thương Nhược cười lạnh một tiếng, xương sườn đau nhức, cổ tay bầm tím, tất cả đều do con ngốc trước mặt gây ra. “Muốn sạc cho nó à, cầu xin tao đi.”

“ Cầu xin em gái.” Lời nói thành khẩn, biểu tình chân thành tha thiết đã ngăn chặn hết lời nói độc ác của Thương Nhược.

“Cầu xin tao, tao cũng không cho mày! Robot như vậy sớm nên vứt ở bãi rác.” Thược Nhược đầy ác ý nhìn Thương Chi, lần này hẳn nàng phải quỳ xuống mà khóc a.

Thật quen thuộc... Lời nói như vậy hẳn là nàng ta đối với nguyên chủ nói qua không ít. Nguyên chủ tuy rằng ngốc, nhưng thích nhất là Viên Viên, đây là đồ mà cha mẹ để lại cho nàng ấy.



Thương Chi: “Vậy chị tự đi tìm! Hừ!” Nàng xoay người trực tiếp chạy lên lầu, để lại Thương Nhược một mình.

Phòng của Thương Nhược căn bản không khóa, Thương Chi vừa bước vào đã cảm thấy quen thuộc, trong phòng này, rất nhiều đồ vật là của nguyên chủ, căn phòng cũng cũng lớn hơn phòng của nguyên chủ. Khi dễ một kẻ ngốc, lương tâm của bọn họ không đau sao?

Thương Chi đem tất cả đồ đạc ném xuống đất, Thương Nhược chạy tới cửa nhìn thấy mà cảm giác lòng thật đau.

“Bình hoa đó rất đắt tiền!”

“Vòng tay quý báu của tao!”

“Quần áo của tao! Thương Chi! Mày dừng tay lại cho tao”

Thương Chi cầm quần áo nàng ta ném hết xuống đất, ngại không đủ còn dẵm lên mấy cái”

“Muội muội, nạp điện!”

Thương Nhược còn không quên sức lực mạnh mẽ của nàng, hít sâu một hơi ép buộc mình tỉnh táo: “Mày đi ra, để tao nạp điện cho Viên Viên”

Thương Chi lắc đầu, “Sạc”

Thương Nhược nghiến răng, con đần này biết sạc? “Được, sạc, tao lấy cho mày.”

Thương Nhược đi đến bên giường, từ trong đẩy ra ngoài một cái rương, trên cùng là một đồ vật bằng kim loại. Đã phủ đầy bụi, không biết nàng ta đã giấu nó từ khi nào.

“Cầm rồi cút cho tao!”

Thương Chi nhanh chóng bắt lấy cái sạc, cười ngốc nghếch với nàng ta rồi rời đi. Bây giờ không thể bại lộ bản thân nàng đã hết ngốc, còn rất nhiều thứ chưa được làm rõ ràng.