Chương 4: Say Rượu

Ban đầu chỉ là một cái bóng hình mơ hồ, Bạch Giai trợn tròn mắt một lúc lâu, mới nhìn thấy rõ khuôn mặt của Tần Đỗ.

Nhìn thấy vẻ mặt phấn khích của hắn, Bạch Giai trong lòng nhất thời cảm thấy trở nên ấm áp.

"Thế nào, còn đau không?" Tần Đỗ vội vàng hỏi nói.

"Không đau, chỉ là có chút đói bụng!" Bạch Giai nói có một cách yếu ớt.

Nghe thấy cô nói đói bụng, Tần Đỗ mới vội vàng mở di động ra ngoài mua một tô cháo, Bạch Giai tình trạng hiện tại này cũng chỉ ăn được cháo loãng, về điểm ấy Tần Đỗ thật sự rất chu đáo.

Rất nhanh, ngay sau đó người nhân viên đã đóng hai bao cháo và mang chúng tới.

Hai người cô một thìa anh một thìa, sau khi ăn hết hai chén cháo xong, Tần Đỗ đặt cô xuống, kéo chiếc giường bệnh dành cho người chăm sóc ra, cùng nằm xuống một phía với cô.

Toeic24.vn - Luyện Thi TOEIC Miễn Phí

Tổng hợp đề ETS 2018 - 2021, thi thử chấm điểm miễn phí!

Thi Thử Ngay

QC

Đèn đã tắt, thời gian không còn sớm, nhưng tâm trạng lại không hề muốn đi ngủ.

Bạch Giai trợn tròn mắt, con mắt ở trong đêm tối lóe sáng.

"Tần Đỗ."

"Uh?"

"Không có việc gì, em chỉ muốn gọi anh vậy thôi."

Qua một lúc, vẫn là trong đầu không có ý định sẽ ngủ, Bạch Giai ở dưới chăn chạm vào tay của hắn, liền bị hắn nắm tay lại.

"Tần Đỗ."

Không phản ứng.

Bạch Giai quay đầu nhìn hắn.

"Anh không ngủ ,tại sao lại phớt lờ em?"

Tần Đỗ nhắm mắt lại.

"Em có chuyện gì hả? Không phải là em rảnh rỗi quá rồi loạn gọi anh sao, còn muốn anh cùng vô vị với em à."

Giọng của hắn trầm ấm, nhỏ nhẹ, lông mi thấp thoáng lên xuống trong ánh sáng mờ ảo.

Bạch Giai cười cười, trong lòng rất vui.

"Hôm nay là ngày mấy rồi? Em đã ngủ bao lâu rồi?"

"Em nghĩ rằng em đang đóng phim thần tượng sao? Ngủ một giấc dài mười ngày tháng rưỡi hay ba năm sao? Em chỉ ngủ hơn sáu tiếng, yên tâm, vẫn là ngày hôm nay, không có gì thay đổi gì đâu."

"Chỉ trong một ngày? Vậy mà tại sao em lại thấy anh thay đổi rồi?

Tần Đỗ quay đầu lại nhìn cô.

"Thật sao? Có gì thay đổi? Có phải thấy anh đẹp trai hơn không ?"

Bạch Giai, " Em thật sự nghi ngờ anh không phải là Tần Đỗ. Thế nào mà em lại thấy bên trong anh là Từ Khải vậy? Mau tháo mặt nạ da người của anh xuống đi, cho em xem gương mặt thật của anh nào."

Tần Đỗ rất phối hợp cũng giả vờ xé da mặt.

"Nhìn xem, còn nhận ra ai không?"

"Thật sự có chút không nhận ra ." Bạch Giai ngạc nhiên bởi vẻ bình dị gần gũi, hài hước của hắn."Làm sao chỉ trong một ngày anh lại thay đổi nhiều như vậy? Em ngày càng càng không dám nhận ra anh đấy."

Tần Đỗ có chút khó hiểu.

"Nói xem anh khác nhiều chỗ nào, chẳng qua trong lòng đang có một đám mây vui vẻ, anh một chút cũng không có giận dữ chút, đây là anh chứ chẳng thay đổi gì cả."

Vấn đề không phải do trong lòng đang có một đám mây vui vẻ sao?

Nếu có một niềm vui bất ngờ nào đó, cũng khiến anh hiền lành hơn sao?

"Dù sao cũng là thay đổi, không còn khó chịu như trước, lời nói cũng không còn quá nhiều sát thương."

Mong rằng từ đây về sau đều sẽ như vậy, hẳn là vì thông cảm cho việc bị thương này, nên tạm thời vẻ mặt cũng dễ chịu hơn nhiều.

Tần Đỗ nhíu mày, xoay người giữ lấy cô và nhìn chằm chằm.

"Làm sao? Em không thích như vậy à? Thích anh rồi em không có quyền từ chối, nếu em không thích thì cứ nói."

Bạch Giai vội vàng ngăn hắn lại.

"Không có! Như vậy rất tốt. Cứ tiếp tục như vậy đi."

"Rồi, giờ ngủ được chưa?"

"Dạ."

"Còn muốn gọi tên anh nữa không?"

"Quên đi."

Tần Đỗ nhéo nhẹ cô một cái.

"Gọi đi, gọi đi nào, gọi to lên."

Bạch giai, "Anh là đồ xấu xa!"

Hắn cười nhẹ một cái.

"Chỉ cần gọi, gọi đi, anh sẽ không cười em."

"Không cần!"



Hắn hơi cao giọng, bên trong có chút xấu xa.

"Như thế nào? Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt?"

Bạch Giai bất giác lo sợ.

"Anh muốn làm gì? Em, em vậy đó, thì anh muốn làm gì?"

"Không được động vào người anh nữa? Có sợ không hả?"

". . . . . . Sợ."

"Vậy có gọi hay không?"

"Gọi."

"Ừ. Gọi liền đi."

Bạch giai, ". . . . . . Tần Đỗ?"

"Ừ."

"Tần Đỗ."

"Ừ."

"Tần Đỗ."

Dần dần không có động tĩnh gì.

Ngón tay cũng thả lỏng ra.

Cô quay đầu về phía hắn, đầu ghé sát, rồi ngủ thϊếp đi.

Hôm nay đã có nhiều chuyện xảy ra, theo Trần Châu trở về Thượng Thành, từ lúc phẫu thuật đến giờ, anh đã mệt rồi.

Tại sao anh lại tự khiến mình mệt mỏi như vậy?

Tại sao anh lại tốt với mình đến vậy?

Tần đỗ, anh có biết, nếu đối xử tốt với em như thế này, em sẽ không thể ngừng nghĩ về anh.

Vởi nhiều suy nghĩ lẫn lộn trong đầu, Bạch Giai cũng dần ngủ thϊếp đi.

Chắc mấy chốc. Cô đã đi vào giấc mơ.

Trong giấc mơ đó, có một đồi hoa hướng dương bất tận.

Cô đứng từ xa nhìn ngắm đồi hoa, thật đẹp, thật lãng mạn, và cô muốn chạm vào từng bông hoa đó.

Nhưng cô không biết mình đang ở đâu, không biết đặt chân nơi nào, ngay khi cô đang lo lắng, về nơi mình đang đứng, đột nhiên trước mặt xuất hiện một người.

Người phụ nữ giống hệt cô, với mái tóc dài, nụ cười ngọt ngào, mặc một chiếc váy nhung dài màu đỏ tía, và bước đi chầm chậm giữa đồi hoa.

Cô bước hai bước, quay đầu và vẫy tay về hướng Tần Đỗ, tha thiết nhìn hắn.

"Tần Đỗ, mau tới đây xem này, ở đây đẹp lắm, đi nào."

Chỉ vài giây sau, Tần Đỗ quả nhiên xuất hiện .

Áo sơmi trắng, quần jean sáng màu, giầy thể thao trắng, xuất hiện một cách mơ màng.

Hắn bước tới và nắm lấy tay cô.

Hắn nói.

"Thật sự rất đẹp, Em có thích nơi đây không? Nếu em thích, sẽ ở lại đây mãi mãi."

Cô vui vẻ nhìn hắn.

"Thích. Anh có muốn ở lại với em không? Thật tốt quá, Tần Đỗ, Em yêu anh!"

Tần Đỗ kéo cô vào lòng, và ôm chặt, nhẹ nhàng vuốt ve làn tóc cô.

"Chỉ cần em thích, anh luôn sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho em. Em cũng yêu anh, Tiểu Mạn."

Tiểu Mạn?

Bạch Giai tỉnh dậy khỏi giấc mơ của mình.

Ồ, Lâm Tiểu Mạn người trông giống hệt mình.

Cảm thấy cô đột nhiên cử động, Tần Đỗ cũng lập tức tỉnh dậy.

Quay đầu nhìn cô, mồ hôi nhễ nhại trên trán.

Hắn nhanh chóng quay lại và bật đèn ngủ.

"Có chuyện gì vậy? Không thoải mái sao, em cảm thấy đau chỗ nào hay sao? Có cần anh gọi bác sĩ không"

Bạch Giai nhìn gần vào gương mặt của hắn, với gương mặt đầy lo lắng, trong lòng đầy những cảm xúc lẫn lộn.

"Không sao đâu. Chỉ là mơ mà thôi. Em xin lỗi đã làm anh mất giấc. Ngủ tiếp thôi."

Tần Đỗ ra khỏi giường, đi vào phòng tắm lấy một chiếc khăn ấm giúp cô lau mặt.

“Sau này không được nói với anh lời xin lỗi, xin lỗi câu nói này chỉ như cái rắm mà thôi nếu em nói thật lòng nói anh sẽ giận em đấy”

". . . . . . Ý của anh là em sau này có mắc sai lầm gì cũng không cần xin lỗi với anh ?"

Tần Đỗ treo khăn lên. Lại nằm xuống bên cạnh cô.

"Điều đó là phụ thuộc vào việc em làm. Dám đi ra ngoài trò chuyện, liếc mắt đưa tình cùng người đàn ông khác, đừng nói là xin lỗi, móc mắt anh còn làm được. Nhưng trong tình huống hiện tại, thì về sau không cần xin lỗi."

Lời nói này, giống như đã xảy ra trong mối quan hệ của hai người.

Bạch Giai thật sự muốn nghe anh giải thích tại sao trong tình huống lại không được nói lời xin lỗi, nhưng là sợ hắn nói, mình thật phiền phức, mỗi ngày như vậy không phải thật khó chịu hay sao?



Điều này có thể sẽ thật nhàm chán.

Nghĩ lại có lẽ vẫn nên giữ trong lòng.

"A."

Hai người cũng không nói nữa, Tần Đỗ đứng dậy tắt đèn, xoay người lại nhìn cô.

"Anh rất thích em trông dáng vẻ ngoan ngoãn này. Giống như một cô vợ nhỏ đang giận dữ. Nào, anh ôm một cái, không thì lại nằm mơ nữa."

Hắn đưa cánh tay qua, đặt tay phía sau gáy của Bạch Giai, tay nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Bạch Giai cảm thấy hạnh phúc chết mất.

Tuy rằng đã cùng hắn ngủ lâu như vậy, dù đã có những tư thế thân mật hơn gấp trăm lần, nhưng chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như khoảnh khắc này đây.

Hóa ra hắn rất dịu dàng khi muốn đối xử tốt với ai đó.

Cô nhắm mắt lại, lần đầu tiên cô đã ước mình chính là Lâm Tiểu Mạn.

Buổi sáng cùng nhau thức dậy, Tần Đỗ mở mắt, liền chạm vào chán cô, sau đó mở chăn ra xem xét vết thương của cô, không có gì nghiêm trọng, trước khi ra khỏi giường.

Mặc một bộ đồ thể thao hàng hiệu màu đen mới tinh, khóa áo kéo cao đến cằm, quần ôm chín phân, mặt trước / ngực, túi quần và cổ áo phía sau được in logo vàng, mặc khác không có trang trí gì thêm.

Lần đầu thấy hắn mặc kiểu quần áo này, thật hợp thời trang, gợi cảm cá tính, chân dài tay dài lại nói không ra cảm nhận, haizz .

Bạch Giai nhìn thấy hắn đi tới đi lui, một bên tay áo xắn lên một bên không, nhìn vào đường chân tóc đẹp của hắn, thật muốn lấy chăn trùm mặt để che đi sự khát vọng của cô.

Một người đàn ông trẻ tuổi như vậy, vừa đẹp trai như vậy, vừa nãy còn ôm mình vào lòng, cả đêm qua vừa mới ngủ với mình. Làm nào mà có thể, có thể là người đàn ông chất lượng cao đến như vậy?

Còn gì để lo lắng nữa?

Có thể ngủ với một người như vậy thì quả là không hối tiếc, nếu còn để ý người khác, không phải mình quá là tham lam hay sao?

Tưởng tượng như vậy, những gì không thoải mái cô thấy trong giấc mơ tối qua đều tan biến.

Tần Đỗ đi vào nhà tắm để rửa mặt, trên mặt còn đầy nước đi ra nhìn Bạch Giai.

"Em có muốn đi vệ sinh không? Anh sẽ bế em qua đó."

"Dạ."

Hắn đi đến đầu giường, rút hai tờ giấy lau khô tay, xoay người lại ôm cô.

Kết quả ngay khi chạm vào cô, Bạch Giai liền kêu thảm thiết một tiếng.

Tần Đỗ cúi đầu nhìn xuống, lập tức, trán cô ướt đấm mồ hôi.

"Đau quá phải không? Sao em không nói sớm hơn! Mau nằm xuống!"

Hắn chạy nhanh đưa cô trở lại giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô

“Hay là lấy cái kia đưa vào đi, chờ em đi vệ sinh xong anh sẽ lấy ra. Xương mới được cố định, nếu chạm sai vị trí sẽ phiền phức to đấy”

Bạch Giai đau đớn đổ đầy mồ hôi, không thể nói gì, gật đầu yếu ớt.

Tần Đỗ nhìn cô, đau lòng giúp cô lau mồ hôi, hôn lên khuôn tái nhợt của cô.

"Em chờ một chút, anh đi gọi y tá đến giúp em, sợ anh không thể làm em dễ chịu."

"Từ từ." Bạch Giai giữ chặt cánh tay hắn."Trước tiên giúp em rửa mặt, em không thể để bộ dạng xấu hổ này gặp người khác được."

"Không sao đâu, anh không chê em."

"Không! Nhưng em không thích!"

Hắn khẽ cười một tiếng, buông tay cô ra.

"Được rồi. Chờ anh."

Tần Đỗ vào phòng tắm, một lát, trên tay cầm chiếc khăn, một bàn chải đánh răng và kem đánh răng, một cốc xúc miệng, ra vào giống như một người phục vụ.

Xịt kem đánh răng ra bàn chải rồi để ở đầu giường, lấy khăn lau mặt cho cô, thay nước, nâng giường lên, đặt một thay nước trước mặt cô.

Bạch Giai nhẹ nhàng đánh răng, mọi cử động đều liên quan đến miệng vết thương của cô, làm cho cô đau đớn.

Nhưng cô phải chịu đựng.

Mình và Tần Đỗ có quan hệ gì đâu?

Hắn khí thế oai hùng như thế, bản thân cũng không được thua kém hắn.

Rửa mặt xong, Tần Đỗ gọi điện thoại cho tài xế, đặt bữa sáng, mới vừa quay đầu lại, Bạch Giai đưa tay hướng về phía hắn.

"Em đang làm gì vậy? Em muốn cái gì?"

"Bôi kem chống nắng của anh cho em đi, em không mang theo."

Tần Đỗ buồn cười nhìn cô.

"Bạch tiểu thư, trên đời này chỉ có bệnh nhân như em giờ này lại quan tâm việc trang điểm. Đều lúc này còn muốn chăm sóc da? Em không mang theo, anh là đàn ông, thì em nghĩ anh có mang theo không?"

Bạch Giai rút tay lại, đặt ngón tay lên má một cách nũng nịu.

"Đầu có thể bị thương, máu có thể chảy, nhưng mặt không thể bỏ qua. Tuy rằng em chưa bao giờ sử dụng mĩ phẩm chăm sóc da cao cấp nào, nhưng em vẫn chăm sóc da mỗi ngày. Mặc dù không biết có hiệu quả hay không, nhưng anh hãy thông cảm với nỗi sợ già nua của em. Nhưng mà bây giờ không mang theo? Nếu không, anh đi đến cô y tá trực ca đêm mượn giùm em được không?"

Tần Đỗ không cần suy nghĩ, dứt khoát trả lời.

"Không đi."

Bạch Giai: ". . . . . ."

Đằng nào, cũng là chủ tịch, là một cổ đông lớn của bệnh viện, lại, này chạy tới mượn của một y tá, có phải quá nhục nhã không .

Bản thân có một tính xấu như vậy đó, cho một chút ánh sáng lại cứ nghĩ mặt trời.

Mới vừa dịu dàng không đủ 24 giờ, xem xem hắn đắc ý chết mất.