Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Sợ Gặp Phải Giả Tổng Tài Bá Đạo

Chương 16: TỎ TÌNH

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Thật độc ác. Sáng sớm làm cho em gái mình tự đâm mù mắt”. Mấy tháng không gặp, sự độc ác đã đạt đến một tầm cao mới. Em thực sự thấy kỳ lạ. Một người đàn ông như vậy làm sao tìm được bạn gái chứ? Chẳng lẽ trên thế giới thật sự có phụ nữ tự đâm mù hai mắt" của mình sao? "

Tần Đỗ mở miệng đánh trả. Thấy quả táo của hắn ta di chuyển, Bạch Giai vượt lên trước ôm cổ hắn. "Chụt" – Cô hôn lên mặt anh, nhưng giọng điệu nghiêm khắc, như đang dạy dỗ cháu trai: "Này, anh có phải là anh trai không vậy? Anh không biết nếu một người đàn ông tốt không nên đấu với phụ nữ sao? Sáng sớm đã cãi nhau với em gái còn ra thể thống gì nữa? Hai ngày nay không dậy bảo anh, anh cũng không biết có chừng mực, phải không? Đi mau, mau chuẩn bị điểm tâm cho em đi. Đi ăn sáng! Đừng lề mề nữa, anh có ý đồ không muốn làm có đúng vậy không?" " Chụt " Sau khi mắng Tần Đỗ, nhìn ánh mắt hắn phức tạp, cô ôm mặt hắn nhanh chóng hỗn một cái. "Anh không sợ bị em dạy bảo, sẽ làm hỏng hình ảnh kiên định của anh trong lòng của mọi người sao?"

Tần Đỗ mỉm cười: "Anh thậm chí còn sợ làm hỏng hình ảnh cao ngạo của em hơn."

Không sai.

Từ giờ cô sẽ là người phụ nữ của Tần Đỗ.

Cô có thể sống ở đây một cách tự do và bình đẳng như mọi người khác.

Ai dám xem thường cô, nhìn cô bằng cái nhìn phiến diện. Chẳng khác nào là xem thường hắn – Tần Đỗ

Mỹ nhân “Như ý truyện” bị đánh ghen ngay tại nhà riêngThông tin nữ diễn viên Vương Tử Văn bị đánh ghen tại nhà đang lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng xã hội Trung Quốc, khiến nữ diễn viên của “Như Ý truyện” phải lên tiếng....Chi tiếtQCHôm nay, vừa vặn từ miệng của Tần Thiểu Khanh truyền ra, cho mọi người biết rằng cô là bảo bối hắn ôm trong lòng bàn tay và ôm chặt lấy trái tim hắn.

Nó không dành cho những người không có phận sự cũng như không có việc gì làm đem ra nhạo báng.

Nói hắn là nô ɭệ của vợ cũng được, là người không có tiền đồ cũng được.

Miễn là họ hạnh phúc, ánh mắt của những người đó thực sự không quan trọng chút nào. Vừa đi vừa ngắm nhìn, phong cảnh, hai người nói chuyện, cười đùa và vô cùng náo nhiệt tiến vào phòng của ông nội trước.

Ông nội đang mặc một bộ đồ thêu màu trắng của nhà Đường và đang ngồi thiền bên cửa sổ ở trong phòng.

Kỳ thật, xa xa đã nghe thấy giọng nói của Tần Đỗ.

Chỉ là hắn ít khi trở về, tính khí ông nội lại bướng bỉnh, mọi người không thể thuyết phục được ông, vì vậy ông không thể tin hắn đột nhiên trở về.

Ông ngồi bên cửa sổ và lắng nghe cẩn thận mấy lần. Quả đúng như vậy, hơn nữa còn có giọng nói của nha đâu Bạch Giai.

Phấn khích.

Vui mừng.

Nhưng là trưởng bối nên phải bình tĩnh và thận trọng. Nhắm mắt lại và giả vờ ngồi thiền.

Giọng nói dần dần đến trước mặt.

Dường như nha đầu Bạch Giai đang ghi nhớ bài thơ, cuối cùng vẫn không nhớ nỗi, và cô bị Tần Đỗ cười nhạo.

Đúng rồi.

Bên trong biệt thự Tần gia, trồng rất nhiều hoa và cây xanh, đặc biệt là vườn trúc, cứ cách vài mét và vài hàng rào chỗ rẽ nào cũng có. Trông rất đẹp và khí thế.

Nhưng Bạch Giai.

Nói xong, cô nhất thời muốn trổ tài và ngâm hai câu thơ. "Chúng phương dao rơi độc huyên nghiên, chiếm hết phong tình hướng nhỏ vườn. Sơ ảnh hoành là nước thanh cạn... Anh cười gì vậy?"

Bài thơ này vốn tả hoa mai.

Cô vừa mới chê cây cỏ hoa lá ở khu vườn nhỏ, bây giờ cô sử dụng bài thơ này để mô tả trúc xanh, tất nhiên là Tần Đỗ cảm thấy buồn cười. "Không cười gì cả."

Bạch Giai biết rằng mình có chút lạc đề, cô lại khoe khoang trước mặt hắn, vừa vặn không cẩn thận múa rìu qua mắt thợ.

Nghĩ lại hắn nói bằng cấp của cô có được là dùng sắc đẹp lôi kéo giảm khảo, trong lòng sợ hắn nghĩ vậy. Lập tức cảm thấy xấu hổ và khó chịu: "Vô lý! Có phải anh cười em đang ra vẻ hiểu biết, học đòi văn vẻ, múa rìu qua mắt thợ đúng không?" "Không có." Tần Đỗ phủ nhận: "Những gì em nói rất hay, chỉ "Chỉ là gì?" "Bài thơ này dường như tả về hoa mai."

Bạch Giai ngạc nhiên, thật đúng là kém cỏi. "DM, anh đã bao giờ đọc một bài thơ hiếm như vậy chưa?"

Tần Đỗ cảm thấy buồn cười khi cô bất chấp lý lẽ như vậy. "Em đã đọc qua, tại sao anh lại không thể đọc qua?"

Bạch Giai nói dĩ nhiên: "Anh khác với em!" "Khác chỗ nào? Anh từ tiểu học đến trung học đều chín năm giáo dục phổ cập. Chỗ nào lại khác với em?"



Cô muốn nói, hắn là nhị thiếu gia của Tần gia!

Cuộc đời của hắn sinh ra đã giàu có, và cuộc hành trình suôn sẻ, và không làm gì cả cũng hưởng một gia tài vô tận.

Tại sao hắn cần phải ghi nhớ rất nhiều bài thơ từ khi còn nhỏ và làm nhiều đề tài khổ khan như vậy?

Nhưng cô không thể nói, vì vậy cô tắt chủ đề: "Em không phục. Để chứng minh rằng anh thực sự đã đọc nó, có bản lĩnh đọc câu cuối cùng cho em xem

Tấn Đỗ mở miệng và nói: "Một nén nhang thổi dưới ánh trăng, phải không?" "Ahhh!" – Bạch Giai lắc đầu hai lần.

Lại thêm có ưu điểm thích ngâm thơ ca! Mẹ ơi, Tần Đỗ như thế này sẽ làm cô mê mắn chết mất

Khi hắn vào phòng, ông nội đang ngồi thiền. Để không làm phiền ông, Tần Đỗ buông Bạch Giai xuống, và hai người ngồi xuống, đợi ông nội kết thúc, Ông không nhìn thấy bất kỳ chuyển động nào, ông giả vờ trong hai phút, sau đó mở mắt ra và tức giận: "Về rồi à?" "Thưa ông nội." Bạch Giai trả lời trước: "Hôm qua cháu về muộn một chút, cháu sợ quấy rầy ông nghỉ ngơi nên không dám qua. Sáng sớm hôm nay hai chúng cháu đã tranh thủ thời gian liền qua đây."

Tần Đỗ đứng dậy nghênh đón ông nội, Bạch Giai không thể đứng dậy, ngôi hướng ông nội kh lưng một cái: "Hai ngày trước cháu vô tình bị trật chân trong khi đi giày cao gót. Cháu xin lỗi, ông nội, hôm nay cháu sợ rằng phải thất lễ một chút.

Ông nội vẫy tay, ông không bận tâm, nghiêng đầu xem vết thương ở chân cổ: " Làm sao để bị trật chân? Lớn như vậy sao không cần thần như vậy. Về sau cẩn thận một chút. Có nghiêm trọng không? "

Bạch Giai mỉm cười ngọt ngào: " Không nghiêm trọng. Bác sĩ nói rằng nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn thôi. Cháu đã không xuống đất đi lại trong vài ngày qua, đều do Trần

Đỗ giúp cháu, không có chuyện gì đâu ông nội." "Ồ." Ông nội mỉm cười và nhìn Tần Đỗ, vỗ vai hắn ta, mỉm cười hạnh phúc nói những lời yêu thương:

Thật tốt khi cháu biết cách chăm sóc người khác. Trước kia cả ngày như một con lừa bướng bỉnh, cũng không nói vài lời nào. Bây giờ gặp lại cháu, cháu đã thay đổi rất nhiều. Còn biết yêu thương người khác.Tốt."

Tần Đỗ:"..."

Mỗi lần gặp nhau, nếu hắn làm tổn thương Bạch Giai, ông nội sẽ cảm thấy không hạnh phúc, phải không?

Bạch Giai rất giỏi làm hài lòng các trưởng lão. Đặc biệt biết bồi trưởng bối tán gẫu những gì họ thích.

Không phải sao, bữa sáng còn chưa bắt đầu, hai người bọn họ liền ngồi xuốngnói chuyện từ Thái Cực cho đến Kungfu, có người tới nói chuyện, ông tràn đầy vui vẻ, căn bản không dừng lại được.

Tần Đỗ như là người thừa.

Sau khi bồi một lúc, hắn mò điếu thuốc, đi ra ngoài tại cửa sổ hút thuốc. Nhìn vào khoảng sân bên ngoài cửa sổ, dường như hắn đột nhiên cảm thấy rằng những gì Bạch Giai vừa rồi nói có lý.

Ông nội rất cô đơn, giống như khu vườn trúc này, mặc dù sống chung với ngàn hoa đầy màu sắc, trông rất sống động, nhưng nỗ không phải là một nhân vật và có thể đi cũng nhau. Nếu không, hắn sẽ không thấy Bạch Giai nói chuyện không ngót như vậy

Gặp được tri kỉ ngàn chén rượu cay vẫn là ít, hai người họ dường như là bạn tri kỉ tâm giao từ rất nhiều năm rồi.

Nói như vậy, thật sự không thể đợi được nữa rồi.

Hắn quay lại nhìn Bạch Giai đang cười ngọt ngào trong lòng hắn có một kế hoạch.

Đợi chân của cô tốt hơn trong hôn lễ có thể đi giày cao gót, lập tức liền cầu hôn cô. Hai người cùng nhau chuyển đến ở trong sân nhỏ, dành nhiều thời gian hơn với ông.

Trong tương lai sẽ có cháu trai cháu gái, ông nội sẽ không bao giờ cô đơn, và bản thân mình cũng sẽ không bao giờ cô đơn.

Ngoài ra, những quy tắc ngầm đối với cấp dưới của hắn trước đây, khiến cho mọi người thực hiện. Dự án đầu tư thất bại và lợi nhuận của công ty trong cả quý bị mất.

Tất cả mọi thứ, nếu không phải vì hắn là người của Tần gia, sợ rằng hắn đã bị đuổi ra khỏi nha trắng tay từ lâu rồi.

Tần Thiếu Thành biết rằng mình đã sai, và vị trí của hắn thậm chí còn yếu hơn Bạch Giai, và bẫy giờ hắn đặc biệt phá lệ niềm nở và nịnh hót Tần Đỗ: "Anh hai, đã lâu không gặp, sao lại đột ngột trở về rồi? Bạch tiểu thư, em nghe nói chị ..." "Tần Thiếu Thành." Thấy Tần Thiểu Thanh không có cân nhắc muốn hỏi Bạch Giai về tình hình vết thương, vì không muốn cho ông nội biết vụ tại nạn xe cộ. Tần Đỗ lập tức ngắt lời hắn: "Tôi có chuyện muốn hỏi cậu, đi ra đây với tôi một chuyến

Tần Thiểu, Thành lúc đầu cười rạng rỡ, nhưng khi bị gọi gay gắt, khuôn mặt hắn ta ngay lập tức trở nên nghiêm túc: "Có chuyện gì vậy anh hai?" Tần Đỗ không nói một lời, quay người ra khỏi phòng.

Bên này, phòng bếp bắt đầu mang thức ăn lên, mọi người chào hỏi lẫn nhau và bước đến bàn ăn.

Chân của Bạch Giai không thoải mái, Tần Đỗ lại không có ở đây. Ông nội yêu cầu chủ ba đến giúp đỡ. "Lão Tam này, nha đầu Bạch Giai bị thương ở chân. Không tiện đi lại. Con có thể dìu con bé được không?"



Chú ba từ trước đến nay luôn có thiện cảm với Bạch Giai, nên rất vui vẻ giúp đỡ. Ông ta nắm lấy một cánh tay và chuẩn bị giúp cô.

Tiếc rằng, xương sườn của Bạch Giai vẫn còn đau, và nhảy bằng một chân thực sự là một cực hình đối với cô. Vừa nhảy một bước, cô nhịn không được dừng lại một chút, khuôn mặt tái nhợt vì đau đớn.

Chú ba không rõ cho lắm, nên ông ta nhìn xuống cô: "Bạch Giai, cháu bị sao vậy? Có khó chịu không? Sắc mặt của cháu không được tốt lắm." Bạch Giai lắc đầu, chuẩn bị gắng gượng. Thật bất ngờ, một đôi cánh tay mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện trên thắt lưng của cô, và cơ thể cô được nâng lên không trung, cô được người ta bế lên.

Giọng nói dịu dàng của Tần Đỗ vang lên trên đỉnh đầu: "Cô ấy ổn, đi thôi chủ ba."

Đầu tiên, cô bị chú ba nâng, sau đó bị Tần Đỗ ôm đi tới ngồi xuống. Mọi người không nói gì, nhưng họ cảm thấy rằng tiểu yêu tĩnh này cũng sẽ làm điều đó.

Đừng có mà nhìn tướng mạo điền đạm nho nhã, lúc không nói chuyện thật là hiền lành dễ thương của hắn. Nhưng thật ra từ trong xương cốt của hắn toát lên vẻ quyền rũ.

Ba người đàn ông trầm mặc nhất trong Tần gia đều muốn nói chuyện với cô, điều này cho thấy kỹ năng của cô sầu đến mức nào.

Nhắc tới cũng lạ.

Tần Đỗ còn trẻ, thường bận rộn nhiều công việc, không biết nhiều về phụ nữ và nhất thời nuông chiều cô một thời gian cũng có thể thông cảm. Nhưng chú ba và ông nội đều lăn lộn tình trường nam nữ đã mấy chục năm, thậm chí ngay cả tâm tử quyến rũ rõ ràng của cô còn không nhận ra sao?

Càng thêm con rể bị đánh đập ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm, dì hai ghét cổ đến chết.

Bây giờ nhìn cô như tiểu nhân đắc chí.

Dì hai gần như phát điên.

Gần đây, Bạch Giai đã bị Tần Đỗtrông như biến thành phế nhân, mỗi ngày ăn, ngủ, cười và say xỉn, thiếu chút nữa quên đi sự tồn tại của một nhóm người như vậy xung quanh mình.

Lúc này ngồi xuống một phút, bầu không khí yên tĩnh và kỳ lạ lập tức quay lại.

Cô rơi vào thế giới thực.

Liếc nhìn vào bàn ăn, không có bóng dáng của Lục Bái Nhiên.

Cô chợt nhận ra rằng cô và Diệp Y Nhiên đã không liên lạc trong một tháng.

Cô không biết liệu Lục Bái Nhiên có làm khó cô không, không biết ở chỗ Hà Bắc Hoàn như thế nào rồi.

Những gì bạn cô đã làm. Thật đúng là vì tư quên lợi, quên cô từ lâu rồi.

Thấy cô có vẻ lo lắng, cắt mấy lần vẫn không cắt được trứng, Trần Đỗ đặt chiếc đĩa mình đã cắt trước mặt cô, và đưa tay ra đỡ lấy cô.

Bạch Giai trở lại bình thường và nhìn hắn.

Hắn không có biển hiện gì, làm ra dáng vẻ thản nhiên: "Ăn đi, anh sẽ cắt nó cho em. Có đủ sữa không? Em có muốn một ly nữa không?"

Bạch Giai chưa kịp nói, hắn đã quay sang nói chuyện với bảo mẫu: "Trong nhà có máu yến không?" "Có, nhị thiếu gia." "Hầm sữa bò với máu yến lên đây." "Vâng."

Sau khi Tần Đỗ nói xong, hắn quay lại và thấy một vài phụ nữ đang nhìn hắn. Hắn gượng cười và nhấp một ngụm sữa trước mặt. "Còn có phu nhân nào muốn không? Để bà Trương làm luôn một the."

Không ai nói.

Bà Trương lui xuống.

Ông nội và chú ba thấy Tần Đỗ ôn nhu với Bạch Giai như vậy, nên cảm thấy rất vui vẻ.

Hai người trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó chủ ba chậm rãi mở miệng:

Trước đây có cùng Tần Đỗ nói về công việc, nghe nói có rất nhiều hạng mục đang thuận lợi diễn ra, cuối cùng gạt đại sự chung thân qua một bên.” "Tần Đỗ năm nay 27 tuổi. Về kinh nghiệm yêu đương, nó thực sự không tốt bằng các anh chị em."

Ông ta nói một cách vui vẻ và thoải mái, nhưng Tần Thiểu Thanh và Tần Thiếu Nhã gần như nghẹn ngào.

Một lần trong lúc học đại học có tới hai mối quan hệ yêu đương, và một trong đó đã bị nhà gái Phụng Tử đe dọa cãi nhau ầm ĩ tới tại ông nội.
« Chương TrướcChương Tiếp »