Chương 15: ƯỚC HẸN BẢN ĐỒ QUỐC GIA

Chiều dài và chiều cao của bậc cầu thang vừa vặn thích hợp làm tay vịn cho cô lên.

Cô vịn vào bức tường và đi bộ qua. Tần Đỗ đứng trước tủ sách nhìn kỹ một chút.

Trước mặt đều là các tác phẩm kinh điển nổi tiếng trong và ngoài nước, phần lớn cô đều đã xem qua. Nhưng con phần nhỏ thì cầu cũng không xem được, Tần Đỗ biết rằng cổ thích đọc sách, nhưng không bao giờ có ý định cho cô xem. Nhỏ mọn.

Hàng dưới chứa đầy những thứ linh tinh, nào là văn học, lịch sử, triết học, quản lý kinh tế, hắn không có hứng thú.

Thật thú vị khi nhìn lên hàng trên, là các quyển sách giáo khoa lúc còn đi học.

Từ cấp hai đến năm lớp mười hai, tất cả các mộn học đều ở đây. Nhữn cuốn sách lớn và dày, từng cái một, được sắp xếp gọn gàng.

Cô cười thầm.

Hoài Linh lần đầu đăng ảnh 6 anh em ruột để mừng sinh nhật em gái útMới đây, trên trang cá nhân của mình, nam danh hài Hoài Linh đã cho đăng tải loạt ảnh gia đình kèm dòng trạng thái chúc mừng sinh nhật em gái của mình...Chi tiếtQCThế giới học tập của bá chủ thật không tầm thường.

Người ta tốt nghiệp đều đem sách giáo khoa xé nát ném lên không trung, tuyên bố giải thoát. Hắn thì ngược lại, còn giữ những cuốn sách đó và dự định nhớ lại cả một cuộc đời.

Thành tích của Bạch Giai lúc đi học cũng không tệ, nhìn thấy những cuốn sách quen thuộc này nhất thời cảm thấy vô cùng thân thiết.

Cô lặng lẽ nhìn một lúc, ngón tay lướt qua những từ quen thuộc.

Dừng lại.

Đây không phải là một cuốn sách, đây là một album ảnh thẻ phim nhựa truyền thống.

Thật không ngờ Tần Đỗ vẫn giữ album trước kia!

Cô phấn khích cũng có một chút nhớ nhung, cô như muốn hét lên. Từ lâu cô đã muốn thấy bộ dạng thanh nhiên ngây ngô của hắn lúc hắn ở độ tuổi mười mấy hồi cấp hai.

Cô đã từng cảm thấy rằng mình không đủ tư cách để đề cập đến vấn đề này với hắn ta, nhưng bây giờ cô thấy nó thật dễ dàng.

Với một trái tim run rẩy, cô mở album ra. Bức ảnh đầu tiên thu hút ánh nhìn của cô là một bức ảnh nhóm thanh niên nam nữ có chút niên đại, nhưng rất thời trang và đẹp trai. Ngay cả chưa từng thấy mẹ của Tần Đỗ, chỉ từ nét mặt của người trong ảnh, cô biết rằng đây là ba mẹ của Tần Đỗ.

Cả hai hiện tại đi du lịch, chỉ đơn giản là đứng trước một thương hiệu. Người đàn ông ôm lấy người phụ nữ, đôi mắt họ dịu dàng nhữ nước, họ lại còn trẻ và đẹp.

Bạch Giai xem đi xem lại, nghĩ rằng Tần Đỗ, cho đến bây giờ chỉ có một mình, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

Tiếp tục lật xem, đều là ảnh ba mẹ của hắn lúc còn trẻ chụp chung với nhau, hắn còn có anh trai sinh đôi cũng chụp ảnh với nhau khi còn nhỏ.

Cả hai lớn lên giống hệt nhau, còn ăn mặc giống nhau như đúc.

Bạch Giai phân biệt nửa ngày trời, nhưng không biết ai là Tần Đỗ Khoảng bốn hoặc năm tuổi, album trống rỗng. Tờ giấy nhựa plastic trong suốt, trống rỗng, và Bạch Giai hối hận vì không thấy được dáng vẻ của Tần Đỗ khi còn trẻ và không biết gì hét.

Cô đóng cuốn sách lại và chuẩn bị đặt lại chỗ cũ. Cô không mọng đợi một cãi khóa như vậy. Album ảnh bị đảo ngược. Cô thấy rằng giữa album ảnh trống rỗng, còn có vài bức ảnh vẫn bị kẹt.

Ảnh chụp.

Nhìn kĩ hơn, một bức ảnh nhóm của một nhóm cậu bé đang chơi bóng đá. Số 4 có phải là Tần Đỗ không?

Hắn đứng giữa đám đông, hai vai đều bị người ta xách lên, mỉm cười và nhìn vào camera.

Thật trẻ tuổi, thật ngây ngô, và thật là một dáng vẻ đầy nắng.

Bạch Giai không nhịn được chạm vào mặt hắn.

Biết hắn đã lâu như vậy nhưng không hề biết hắn có thể chơi đá banh.

Có vẻ như hắn đã từng sống một cuộc sống đầy màu sắc, nhưng bây giờ vì trách nhiệm cùng với áp lực, hắn làm việc như một cỗ máy nhàm chán, vô vị.

Sau đó lật xuống, một bức ảnh chỉ có một mình hắn đang dẫn bóng, chắc là được ai đó chụp.

Người chụp ảnh có kỹ thuật chụp rất tốt. Ánh sáng, góc độ và tư thế đều vừa phải. Khuôn mặt sáng sủa, đôi chân săn chắc và đặc biệt các tông màu xung quanh được tách biệt cực kỳ tốt. Nền người ở phía xa không quá mờ, lại lộ ra dáng vẻ hiền ngang của hắn, không giống như những người khác.

Nhìn bức ảnh bình thường này, Bạch Giai trong lòng cự kỳ bắn khoăn.



Cô có linh cảm rằng đây không phải là một người bình thường. Trong mắt hắn chỉ có Tần Đỗ, hơn nữa trong mắt Tần Đỗ là người vô cùng hoàn mĩ.

Nếu không thì không thể tách rời được hắn, chụp ảnh xong lại còn bảo hắn lưu vào thư viện ảnh.

Tần Đỗ không có tự luyến muốn xem ảnh tự sướиɠ của chính mình, và không chắn đến nỗi một bức ảnh được chụp bởi người khác đã được lưu giữ quá lâu như vậy.

Nghĩ đến đó, cô có chút bối rối.

Quỷ đất xui khiến,liếc nhìn cửa phòng, lặng lẽ lấy bức ảnh ra khỏi tờ giấy nhựa.

Không có hình mờ trong các bức ảnh trước đó. Nhiều người ở mặt sau viết chữ vì để muốn ghi nhớ thời gian.

Cô lật một bức ảnh và cô thấy một dòng chữ đẹp. Không giống như lối viết thảo của mình, văn bản gọn gàng và tinh tế. Đại Lộc, 16 tuổi, sân vận động Trung Nam, mùa hè.

Đại Lộc?

Bạch Giai nghĩ đến Trần Quảng Siêu. Từ hôm qua khi gặp hắn, đã nghe hắn nhiều lần gọi Tần Đỗ là anh Lộc.

Lúc đó, cô không chú ý đến những gì đang diễn ra, nhưng bây giờ dường như là một tên gọi khác của hắn.

Bạch Giai đôi khi ghét đọc quá nhiều sách.

Nếu như mình ngu ngốc một chút, hiểu ít hơn một chút và không hiểu ý nghĩa của những từ này,thì mọi thứ có lẽ sẽ đơn giản hơn một chút?

Thế nhưng ở trên thế giới này không có nếu như: Cô liếc nhìn nó một chút và ngay lập tức hiểu ý nghĩa bên trong

Lộc, người bảo vệ rừng.

Lâm Tiểu Man

Tần Đại Lộc.

Oh, bạn có dám lãng mạn hơn không?

Thất thần, cô đưa những bức ảnh trở lại vào album. Lật trang tiếp theo, cô thấy một hình ảnh khác về trận thi đấu của Tần Đỗ.

Lần này là một chiếc thuyền đôi kayak, tất cả đều mặc quần áo thi đấu màu cam, hắn ngồi phía trước và Từ Khải ngồi phía sau. Cả hai người họ đều rám năng và đồng thời ôm nhau, cười điên cuồng trước ống kính với hàm răng trắng to.

So với tấm ảnh lần trước thì tấm này hết sứ ngông cuồng và ngày thơ, cô không biết có phải vì Từ Khải hay không.

Đằng sau nó vẫn được viết bằng phông chữ đó. Đại Lộc, Đại Khải, 15 tuổi, hồ Đồng Sơn, tháng Bảy.

Cô tiếp tục lướt xuống. Lần này, cuối cùng cô cũng thấy Lâm Tiểu

Man người mà cô suy nghĩ cả ngày lẫn đêm.

Có hai bức ảnh trong tổng số

Một, Tần Đỗ đang mặc áo bóng đá số 4, còn cô ấy mặc áo polo cổ đứng màu trắng và váy xếp li màu đen.

Đứng dưới một hàng cây, bao quanh là cây xanh tươi tốt. Tần Đỗ không cười, đứng buông xuôi, nhưởng mày và đặt tay lên vai cô.

Cô có mái tóc dài ngang vai, mắt ngọc mày ngang, và nụ cười dịu dàng. Một tay duỗi ra kéo tay của Tần Đỗ, một tay bị treo lỏng lẻo ở một bên.

Một người kiêu ngạo và một người trong sáng.

Thoạt nhìn, là câu chuyện trường học của một học trưởng độc đoán bá đạo, đã yêu một nữ sinh tiểu học thuần túy.

Bạch Giai lật lại những bức ảnh, và tâm tình của cô chìm từ đáy thung lũng xuống bụi trần.

Lần này là chữ của Tần Đỗ viết, chữ viết nguệch ngoạc như mình: "17 tuổi, Trường trung học liên kết với Học viện Mỹ thuật Thượng Thành, Đại Lộc yêu Tiểu Man."

Cô không thể hiểu, cô vẫn không thể hiểu Tần Cửu, cô nghĩ mãi mà không rõ. Sau khi tắm rửa, Tần Đỗ chống cái thang đi ra ngoài, tìm cô trong phòng khách.

Thấy cô đi ra thứ gì đó, anh liền mắng cô, và sải bước đi tới. "Đừng di chuyển! Bạch Giai, bệnh cũ của em lại tái phát đúng không? Sao em có thể giỏi như vậy? Nghĩ cũng không muốn gọi anh. Thà cầm cái này cũng không gọi cho anh sao? Em sợ làm phiền anh đúng không? Em thật đúng là tri kỷ thân thiết của anh

Bạch Giai lấy cái thang của hắn và ném nó sang một bên, sau đó bị hắn bể lên.



Ôm cổ hắn, cô có chút muốn khóc: "Anh mệt quá rồi, em muốn anh ngủ nhiều hơn một chút. Em xin lỗi.”

Cô trước đây là một người không bao giờ nhận thua.

Hắn mắng một câu, cô có thể cãi lại mười câu

Gần đây, tính khí đã thay đổi lớn, cô ôn nhu đến dọa người.

Tần Đỗ nhìn cô nhụ nhược, yếu đuối, tủi thân,nước mắt rưng rưng. Đột nhiên cảm thấy rằng mình quá lớn tiếng, nói quá đáng.

Ôm cô ngồi trên ghế sofa, và giọng điệu ôn nhu ở trên cổ cô xin lỗi: "Anh nên là người nói xin lỗi. Em nói đúng, anh quá thô lỗ. Anh xin lỗi, anh sẽ không lớn tiếng với em nữa. Anh xin lỗi"

Thật tốt, thật dịu dàng, Tần Đỗ thật hoàn hảo như vậy! Bạch Giai muốn chết quá.

Để cho hắn luôn giữ mình trong tim!

Nhưng chỉ cần nghĩ về nó.

Cô vẫn còn lưu luyến với thế gian rách nát này.

Mặc dù ngoài trừ người đàn ông này, cô không biết mình vẫn còn thiếu gì.

Nhưng khi cô nghĩ đến cái chết, có một sự miễn cưỡng mạnh mẽ. Cả hai đã giữ một tháng không có thân mật, và bây giờ khi gặp lại nhau, họ giống như củi khô, một như một ngọn lửa đang bốc cháy.

Bạch Giai biết rằng không thể hâm nóng được nữa, Tần Đỗ một khi tình cảm nồng nắn, hắn như hào hứng thức dậy vào sáng sớm chuẩn bị nhặt súng ra trận. "Này. Em không có tức giận. Em đâu có nhỏ mọn như vậy." Cô di chuyển cổ sang một bên, đầy Tần Đỗ ra một chút, chỉ vào giá sách phía sau và phần nàn với hắn. "Anh mới là người nhỏ mọn. Biết rằng em sẽ bị mốc trong thời gian rảnh rỗi, nhiều sách như vậy cũng không cho em cầm một quyền. Thật là hào phóng quá đi."

Tần Đỗ theo tay cô liếc thoáng qua. Chẳng hề để ý. "Em không đề cập đến nó, thì anh dường như đã quên điều này. Anh đã không sống ở nhà này trong mấy năm qua và cũng lâu rồi anh đã không chạm vào những cuốn sách này. Nếu em thích, ngày mai anh sẽ tìm người chuyển tất cả qua chỗ em."

Bạch Giai vui mừng. Không phải vì cuốn sách, mà là vì thái độ của hắn: "Thật sao?" "Thật." Tần Đỗ thấy cô thật hạnh phúc, khóe miệng hắn cũng có giật lên: "Nhưng để chứng minh với anh rằng em là một người thích đọc sách, em luôn nghĩ về hiệu suất, nó thực sự hao tâm tổn sức”

Bạch Giai làm theo lời hắn: "Anh vẫn không nhìn thấy sao? Kỹ năng diễn xuất của em còn hơi vụng về, nên em phải tăng cường luyện tập." "Đừng tập luyện." Tần Đỗ hôn lên môi cô: "Hao tổn sức lực như vậy làm gì? Cùng lắm anh sẽ giả vờ mù, và sẽ không vạch trần màn trình diễn tệ hại của em."

Bạch Giai giữ khuôn mặt hắn và nhìn chằm chằm vào hẳn: "Anh có thể giả vờ mù sao? Tần tổng hiện tại sao lại tốt như vậy? Gần đây anh thay đổi rất lớn. Em nghi ngờ liệu có phải bị chiếm hữu bởi một người đàn ông phải lòng em không. Cơ thể là của anh và linh hồn được người khác mượn, đúng không?"

Tần Đỗ lấy tay vỗ mông cô, làm điệu bộ tức giận "Em mong muốn được thầm mến như thế sao? Thế nào, ghét bỏ anh, vứt bỏ anh một người đàn ông không thể thỏa mãn em sao?" Bạch Giai suy nghĩ một lúc: "Đều ghét bỏ." Tần Đỗ lập tức ôm cô nhảy dựng lên. "Xem ra anh đối tốt với em quá! Bạch Giai, hôm nay phải cho em thấy sức mạnh thực sự của người đàn ông của mình, để em... Quỷ xuống và cầu xin sự thương xót"

Trò đùa còn chưa nói hết.

Tần Đỗ mãnh liệt, làm lay động đến xương sườn của Bạch Giai. Cô miễn cưỡng cười toe toét, trong nháy mắt mồ hôi tuôn ra.

Tần Đỗ vội vàng đặt cô xuống và rút khăn giấy lau mồ hôi: "Có phải đυ.ng vào em rồi không? Anh xin lỗi, xin lỗi, em không sao chứ?"

Làm thế nào lại không sao chứ? Bạch Giai đau đớn đến nỗi cô không thể nói được.

Nhưng thấy Tần Đỗ lo lắng quá.

Cô chộp lấy khăn giấy và lau trán, giả vờ thư giãn: "Không sao đâu. Này, không cho em động chút nói ba chữ kia. Bây giờ ngược lại anh đã mở miệng và nói điều đó. Biết anh không có ý đó, về sau không được nói xin lỗi em."

Thấy cô ấy vẫn còn tâm trạng để đùa, Tần Đỗ thở phào nhẹ nhõm. Để cô ngồi xuống và không nhúc nhích,hắn đi tắm rửa trước và giúp cô thay quần áo sau.

Khi hắn đi bằng chân trước, Bạch Giai cười đau đớn, sau đó hít một vài hơi. Ngã trên ghế sofa, phải mất một hồi lâu mới hết đau dón.

Sau đó thừa dịp Tần Đỗ còn chưa ra, cô lấy khăn giấy lau mồ hội trên đầu.

Hai người hôm nay dậy thật sớm, thay quần áo thật đẹp rồi đi xuống cầu thang, và tình cờ gặp Tần Thiếu Khánh chạy bộ trở về để tăm.

Bạch Giai không nói lời nào với Tần Thiểu Khánh, nhưng cô vô cùng cảm kích cô ấy.

Tóc ngắn, già dặn, lạnh lùng, dày dặn kinh nghiệm. Đây là ấn tượng của cô về cô ta, mặc dù Tần Thiếu Thanh đối với người khác lạnh lùng, nhưng cô vẫn nở nụ cười mỗi khi nhìn thấy Tấn Đỗ,

Đặc biệt là nhìn thấy người anh thứ hai lạnh lùng đang ôm người phụ nữ đi xuống dưới, vẻ mặt trêu ghẹo: "Anh hai. Có chuyện gì vậy? Hiếm khi quay trở về. Khi trở về còn không quên rắc thức ăn cho chó để hành hạ em, anh thực sự đã thành công."

Tần Đỗ ôm lấy Bạch Giai và bước hai bước đến trước mặt cô, giọng anh rớt bên cợt: "Nếu cảm thấy tàn bạo quá thì đừng nhìn, tự chọc đôi mắt, tôi cũng không có ý kiến."

Tần Thiều Thanh di chuyển tay và chân, không giận dữ chút nào, như thể cô đã quen với điều này.