Chương 10: BẠN GÁI

Tần Đỗ kéo cô qua chăn bông, cô tự trùm chăn lại.

Trùm tốt lắm, cô có chút tự hào về bản thân:

"17 tuổi, chính xác là 16 tuổi rưỡi. Không ai dạy em cả, là em tự xem hình vẽ."

Tần Đỗ nhìn dáng vẻ gầy gò của cô, không khỏi tưởng tượng lúc đó cô như thế nào.

Chắc chắc gầy hơn bây giờ, một dáng vẻ cô độc lại suy dinh dưỡng, mỗi ngày đi vào trong góc nhà, bộ dạng không giống với người bình thường.

Mới thất thần một lát, Bạch Giai liền đưa tay kéo hắn, đưa hắn trở về thực tại:

"Này, trao đổi đi. Em đã nói hết cho anh rồi, giờ thì nói về anh đi."

Mai Siêu Phong” Dương Lệ Bình: Nhan sắc như thiếu nữ dù đã qua tuổi 60Ở tuổi 60, nữ diễn viên thủ vai Mai Siêu Phong trong “Anh hùng xạ điêu” Dương Lệ Bình vẫn khiến fans ngỡ ngàng vì trẻ trung như thiếu nữ...Chi tiếtQC"Nói anh cái gì?"

Bạch Giai chỉ chỗ đó:

"“Em trai” của anh."

Hắn nhướng mày:

"Hả, cái người phụ nữ này!"

"Người ta tò mò thôi mà, thì gặp một người đàn ông như anh, không hỏi anh thì hỏi ai?"

Lý do này.

Tần Đỗ nghe xong không thể từ chối, sờ sờ cái mũi của mình:

"Có lẽ là năm 13 tuổi."

"Hả? Sớm như vậy sao!"

Tần đỗ: "Em đừng ngạc nhiên như vậy có được không?"

"Ò, có đau không?"

"Cái gì đau không?"

Bạch Giai nghiêm túc nhìn hắn: "Lần đầu tiên cái đó tới, có đau không?"

"Anh không phải con gái, em chưa bao giờ tham gia lớp học vệ sinh sinh lý sao?"

Cô lắc đầu:

"Thầy cô không có dạy, chỉ nhớ lúc đó là em tự học."

Tần Đỗ: "..."

Bạch Giai tiếp tục hỏi: "Vậy một tháng anh có mấy lần hả?"

Tần Đỗ ngồi không yên: "Em đừng hỏi nữa có được không?"

"Nhưng em thật sự muốn biết."

"Em tra mạng đi!"

Bạch Giai chợt nhận ra: "Đúng ha, không nói em sớm. Này, không hỏi anh nữa ."

Nhưng vừa nói xong, lại muốn hỏi thêm một vấn đề nữa:

"Hỏi anh một vấn đề cuối cùng."

Tần Đỗ rút điện thoại ra, không để ý đến cô.

"18cm có bình thường không?"

Tần Đỗ: "Phụt! Bạch Giai, hôm nay em bị làm sao vậy?"

"Hôm nay mọi người đến thăm em, đã hỏi về vấn đề này, kỹ thuật viên của nhóm tụi em nói của cậu ấy 18cm. Điều đó bình thường sao?"

"... Rất bình thường."

"Ồ. Vậy của anh bao nhiêu?"

"Bạch Giai!"

"Được được được, em không hỏi nữa, không hỏi nữa."

Trần Phi là một phụ nữ có chỉ số IQ cao, nhưng bởi vì chỉ số IQ cao và gia cảnh nghèo khó, nên cô ấy dường như nhìn rõ mọi thứ. Điểm đáng yêu của một cô gái nên có, từ nhiều năm trước cô đã cất nó đi.

Tuy rằng EQ của Tần Đỗ không cao, nhưng nhìn thấy Trần Phi ngày qua ngày sống như một cái máy, hắn vẫn lo cho cô.

Rốt cuộc có một ngày khiến hắn nắm bắt được cơ hội, chung thân đại sự của Trần Phi cuối cùng cũng được để mắt tới.

Nói cách khác, là vào buổi trưa nào đó của tháng trước, Tần Đỗ đã lãnh đạo tất cả quản lý bộ phận trở lên tổ chức cuộc họp tổng kết hàng tháng.

Những cuộc họp nhàm chán như vậy thường yêu cầu hỗ trợ dữ liệu, giải thích từng cái một, bình thường phải mất thời gian cả ngày để bắt đầu một cuộc họp.

Họp cả buổi sáng, thật sự rất mệt mỏi.

Vào giờ ăn trưa Tần Đỗ đích thân vào phòng trà pha một ấm trà, trà vừa mới pha xong, đang định đi ra ngoài, đột nhiên nhìn thấy Trần Phi từ trong thang máy đi ra, bị ai đó chặn lại.

Người ngăn cô lại là một người bạn cũ của Tần Đỗ, Trần Quảng Siêu, khi còn đi học thành tích của hai người ngang nhau, nhưng gia cảnh của hắn ở mức bình thường, trường thuộc loại quý tộc đều do người khác mua vào, còn hắn là được đào tạo đi vào trong.

Tần Đỗ tán thưởng tính trung thực của hắn, không kiêu ngạo không nóng nảy, rất đúng mực, cũng có chút giao tình với hắn.

Nhưng sau khi tốt nghiệp trung học liền mất liên lạc, nghe nói hắn học đại học Nhân Công Trí Năng, sau khi tốt nghiệp, hắn đã sử dụng công nghệ để đầu tư vào một công ty công nghệ ở thành phố Thượng.

Đúng là một người con trai miệt mài.

Đã lâu không gặp, tại sao hắn lại đến công ty của mình?

Lại còn chặn đường trợ lý của mình.

Thế nên, hắn dựa vào cửa sổ và nghe trộm cuộc nói chuyện giữa hai người bọn họ.

Trần Quảng Siêu đẩy kính mắt, nhìn Trần Phi có vài phần ngại ngùng:

"Anh tới đây có chút công việc tiện thể thăm em luôn, em ăn cơm chưa?"

Trần Phi vô cảm: "Ừ."

Thái độ này, khiến Trần Quảng Siêu có chút xấu hổ:

"Ha ha, ăn rồi là tốt. Anh còn chưa ăn."

Trần Phi cầm trong tay hộp cơm giữ nhiệt cho Tần Đỗ, còn có một quả táo đỏ:

"Thật không? Vậy anh đi ăn đi."

Tần Đỗ: "..."



Hắn đi.

Trên thế giới này còn có người nói chuyện nhàm chán hơn cả mình sao?

Hôm nay thật sự là mở rộng tầm mắt.

Nó gần giống như đoạn hội thoại giữa hai người máy, chúng đều nói theo quy trình định sẵn, không lường trước được cũng không có cảm xúc.

Trần Quảng Siêu nhìn tay cô, lại đẩy kính mắt:

"Thời gian nghỉ trưa của em là bao lâu? Anh nghe nói một quán cà phê ở tầng dưới có không gian cũng không tồi, muốn đi không."

Trần Phi đưa tay lên nhìn thời gian:

"Còn một giờ. Anh không ăn cơm sao? Quán cà phê cũng phục vụ đồ ăn sao, tìm nhà hàng ăn cơm đi."

Trần Quảng Siêu: "..."

Ha ha.

Lúc này Tần Đỗ đã nhìn ra.

Trần Phi đang cố ý.

Giống như lúc Bạch Giai tức giận, câu nào cũng muốn nghẹn chết người.

Nhưng mà, hai người lúc này là có ý gì?

Có quan hệ gì?

Từ lúc nào người này lại có quan hệ với nhau rồi?

Tuyệt nhiên giấu diếm hắn!

Trước tiên mặc kệ những cái này, tiếp tục xem tiếp.

Trần Quảng Siêu bị cô làm nghẹt thở trong hai giây, sau đó lấy hết can đảm nói ra:

"Nếu vẫn còn một tiếng, em có làm gì không? Nếu không thì đi cà phê với anh."

"Công ty chúng tôi cung cấp cà phê miễn phí, nếu anh muốn uống tôi sẽ đi lấy cho anh một ly." Trần Phi dương dương tự đắc cầm quả táo.

“Nếu không muốn uống thì tránh ra, đừng có chặn đường của tôi. Đang bận,nắm bắt thời gian về phòng còn ăn táo nữa.”

Trần Quảng Siêu lại nghẹn ngào.

Trần Phi đẩy ra hắn: "Cạch cạch cạch" – Giẫm trên giày cao gót bỏ đi.

Người bạn cùng lớp trung thực Trần Quảng Siêu, nhìn theo bóng lưng của cô, đứng lặng một lúc rồi xoay người đi.

Tần Đỗ rời khỏi phòng trà, chậm rãi trở về phòng làm việc của mình.

Trần Phi mới vừa để hộp cơm trưa và từ bên trong đi ra:

"Tần tổng, cơm trưa đã sẵn sàng, nó ở trên bàn của ngài."

"Ừ."

Cô gật đầu, và chuẩn bị bước đi.

Tần Đỗ đột nhiên vươn tay ra giật lấy quả táo trong tay cô, cắn một miếng:

"Cô có sao không?" Hắn hỏi Trần Phi.

Trần Phi lắc đầu: "Không có."

"Vào đây, có việc cần tìm cô."

Hai người một trước một sau đi vào, Tần Đỗ lấy cơm trưa ngồi ở trên sô pha ăn cơm, và yêu cầu Trần Phi ngồi đối diện hắn:

"Ngồi đi."

Trần Phi ngồi xuống.

Tần Đỗ mở hộp cơm ra, không nói gì.

Nhìn hắn chậm rãi ăn từng miếng một, Trần Phi có chút lo lắng:

"Tần tổng, ngài bảo tôi qua đây, có chuyện gì không?"

Tần Đỗ nuốt thức ăn vào miệng, hiếm khi thấy hắn móc khoé miệng:

"Cô đoán xem."

Trần Phi bối rối.

Tâm tư của ông chủ rất khó đoán.

Tuy nhiên, có vẻ như ngài ấy đang có tâm trạng tốt, hay là dự án cuối cùng đã hoàn thành, hay là có mối quan hệ tốt với Bạch Giai .

Đúng vậy, không thể sai được,ngoài chuyện này ra, còn có thứ gì có thể làm cho ngài ấy vui vẻ?

Cô ngập ngừng nói: "Có phải hay không, Bạch tiểu thư..."

Lời còn chưa nói xong, hắn xua tay:

"Không phải."

Trần Phi nhụt chí: "Tôi không biết, Tần tổng, ngài nói thẳng đi, đừng làm khó dễ tôi."

Tần Đỗ lại chậm rãi nuốt một ngụm cơm:

"Tôi có một người bạn học cũ, tên là Trần Quảng Siêu."

Trần Phi biến sắc.

Tần Đỗ nhướn nhướn lông mày:

"Sao vậy, cô biết hắn sao?"

"Uh, xem như vậy đi. Không phải gần đây khoa học kỹ thuật Đăng Phong hợp tác với bộ phận kỹ thuật của chúng ta về một phần mềm định vị sao? Có gặp qua hai lần."

Điều này Tần Đỗ thực sự không biết.

"Ồ? Anh ta là kỹ sư được cử sang phụ trách dự án đúng không?"

Trần Phi nói thêm: "Kĩ sư trưởng."

Tần Đỗ quái gở: "Chẳng trách.”

"Chẳng trách cái gì?"



"Bạn học của tôi nói hắn không được chiếu cố, không quan tâm tình bạn cũ, mà tiếp đón hắn không chu đáo."

Sắc mặt của Trần Phi ngày càng khó coi:

"Thật sao? Anh ta, anh ta làm sao có thể nói như vậy?"

"Không ai giúp hắn, cũng không có ai chịu trách nhiệm về chế độ ăn uống và cuộc sống hàng ngày của hắn ta. Sớm biết hắn là kĩ sư trưởng, tôi liền cử cô tới chăm sóc hắn vài ngày."

Trần Phi: "..."

Tần Đỗ nhìn sắc mặt của cô, xấu xa hỏi:

"Sao không nói gì cả? Thế nào, cô không muốn đi sao?"

Trần Phi bối rối: "Tôi, công việc ở bên ngài đã đủ với tôi rồi ."

Tần Đỗ nhướng mày, buông đũa xuống:

"Thật sao? Trong văn phòng tổng giám đốc có bốn trợ lý, cô không biết chia việc cho bọn họ sao? Tại sao cả ngày đều tự mình gánh vác mọi việc? Ba người kia không cần làm việc mà vẫn được nhận lương sao?"

Trần Phi sợ mình sẽ làm hại người khác, vì vậy cô nhanh chóng giải thích:

"Không phải không phải, tôi không có ý đó. Ý của tôi là, tôi là trợ lý của ngài, đột nhiên đi qua chỗ người khác, quả thật không tốt lắm đâu?"

"Ồ ? Làm sao mà không tốt ? Nói nghe một chút?"

Trần Phi: "…Nếu ngài nghĩ việc này cần thiết, tôi sẽ đi."

Tần Đỗ lại cầm đũa lên, vui vẻ gắp thức ăn vào miệng:

"Được rồi, cô đi ra ngoài đi. Cuộc họp buổi chiều tôi sẽ không tham gia, để cho mọi người tự họp. Sau đó gọi cho Trần Quảng Siêu qua đây gặp tôi."

Trần Phi: "..."

Tần Đỗ thấy cô bất động, lại buông đũa xuống:

"Cô có chuyện gì muốn nói sao?"

"... Không có."

"Không sao, không cần lo lắng, có chuyện gì thì cứ nói."

Trần Phi suy nghĩ một chút rồi đứng lên:

"Thực sự không có. Tôi đi ra ngoài làm việc đây."

Tần Đỗ xấu xa nói thêm một câu:

"Tôi cảm thấy hôm nay cô có chút không thoải mái? Buổi chiều đi đến chỗ Trần Quảng Siêu không thể như vậy được, phải vui lên. Bằng không người ta sẽ nghĩ trợ lý đặc biệt của công ty chúng ta chỉ ở mức trình độ như này thôi."

Lời nói này khiến Trần Phi áp lực rất lớn, nhanh chóng quay lại gật đầu:

"Tôi biết rồi, Tần tổng."

Nhìn thấy bộ dạng lúng túng và khó xử của cô, Tần Đỗ cực kỳ tò mò. Gõ chiếc đũa:

"Quên đi, tôi cũng lười ăn cơm, gọi Trần Quảng Siêu lập tức qua đây gặp tôi."

Trần Phi không rõ chuyện gì, nghĩ rằng có chuyện lớn xảy ra, lập tức gật đầu đi ra ngoài lấy điện thoại gọi cho Trần Quảng Siêu.

Vài phút sau, Trần Quảng Siêu mở cửa bước vào, với vẻ mặt khó hiểu.

Tần Đỗ nhìn thấy hắn, vội vàng đi ra từ phía sau bàn làm việc nghênh đón:

"Anh Siêu."

Trần Quảng Siêu sửng sốt: "A? Anh Lộc?"

"Là tôi." Tần Đỗ đi tới, đưa tay bắt tay hắn.

"Trí nhớ rất tốt, một cái tên như vậy lại được cậu ghi nhớ. Bây giờ ngoài cậu ra không ai gọi tôi bằng cái tên này. Đã lâu không gặp, tại sao đến công ty mà không liên lạc với tôi?"

Trần Quảng Siêu trên người toát lên một phong thái của người có tri thức, khiến cho một người có kinh nghiệm trên sa trường như Tần Đỗ khi tiếp xúc liền cảm thấy vô cùng thân thiết.

Nhiều năm trôi qua như vậy, con người không thay đổi. Vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.

Trần Quảng Siêu mỉm cười, buông tay Tần Đỗ ra:

"Này, hai ngày trước tôi mới biết cậu là tổng giám đốc ở đây, chỉ là, nghe nói cậu rất bận rộn, còn không biết xấu hổ mà làm phiền cậu như vậy."

Tần Đỗ chỉ vào sô pha để hắn ngồi xuống, Trần Phi đẩy vào, bưng hai chén trà.

Trần Quảng Siêu nhanh chóng đảo mắt, nhiệt tình cầm chén trà:

"Cám ơn."

Trần Phi cười một cách vô nghĩa:

"Không có gì, từ từ dùng."

Tần Đỗ nhìn mà muốn cười.

Cửa phòng làm việc đóng lại, Tần Đỗ ngồi đối diện với Trần Quảng Siêu:

"Câu lên chức ở đâu? Vài năm gần đây như thế nào?"

So với dáng ngồi uể oải của hắn, thì Trần Quảng Siêu lại ngồi rất nghiêm chỉnh.

Quần áo tỉ mỉ, biểu hiện nhã nhặn, lịch sự:

"Khoa học kỹ thuật Đặng Phong, tôi là người như thế nào cậu cũng biết rồi, ngoại trừ công việc và học tập tôi không ham muốn gì cả, lăn lộn ấy mà, haizz, đều như vậy. Dù sao cũng không thể so sánh được với cậu."

Tần Đỗ tự giễu cười:

"Đang chê cười tôi có phải không?"

Trần Quảng Siêu cười một cách chân thành:

"Đương nhiên là không. Tôi dựa vào cái gì mà chê cười cậu?"

Tần Đỗ không biết, đối với những người có học lực cao, năng lực làm việc xuất sắc, một người như vậy lại cam tâm dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, rất xem thường những người được thừa kế từ đời này sang đời khác.

Cảm thấy không đủ năng lực, không có chí khí, không có tố chất.

Nói dễ nghe một chút, gọi hắn là Phú Nhị Đại .

Nói khó nghe một chút, gọi hắn là Nhị Thế Chủ*.

(*) Nhị Thế Chủ: chỉ gia đình thế hệ trước rất giàu có quyền lực, thế hệ tiếp theo chỉ có hưởng thụ, ăn chơi...

Mặc dù xung quanh hắn có nhiều người như vậy, nhưng hắn vẫn ghét người khác xếp mình vào hạng người đó.

"Chê cười cũng không sao, đều là bạn học cũ, không sao cả .