Chương 6: Nghĩ Cho Đứa Bé

Hoắc Tư Thần nghe được Tiêu Linh bảo anh đừng làm phiền cô thì muốn cười, ai là người phiền ai? Anh đang chuẩn bị ra ngoài đi chơi cùng bạn bè liền nhận được tin nhắn của mẹ, nói anh trở về gấp. Lúc ấy cứ nghĩ là có chuyện gì quan trọng nên lập tức quay xe, đâu ngờ được việc quan trọng mà anh nghĩ lại là đưa Tiêu Linh ra ngoài đi dạo phố.

"Cô rất gan dạ." Hoắc Tư Thần cong môi.

"Cảm ơn." Tiêu Linh không thèm nhìn anh ta.

Cách cô phản ứng thật khiến cảm giác muốn chinh phục trong lòng anh trỗi dậy.

"Cô muốn đi đâu? Nói đi."

"Tôi… muốn đến công viên giải trí." Tiêu Linh nghĩ một chút rồi đáp.

"Không còn nơi nào để đi à?" Hoắc Tư Thần đập tan ý nghĩ này của cô. "Mang bầu, không nên hoạt động quá nhiều, kích động cũng không được."

"Tôi đến đó đi dạo một chút, cũng không định chơi tàu lượn. Chẳng lẽ anh còn sợ tôi đánh rơi con mình à?"

"Ừ." Hoắc Tư Thần trêu chọc. "Sợ cô làm rơi con tôi."

"..." Đúng là con của cô và anh ta, nhưng bây giờ cô đột nhiên không muốn thừa nhận anh là cha của đứa trẻ nữa.

Đang rất yên lành, sao lại nghe lời của bạn tốt chạy đi tìm Hoắc Tư Thần làm gì để rồi bị giam lỏng trong biệt thự của Hoắc gia.

Tiêu Linh chợt có ý nghĩ muốn mang con rời đi, cô cảm thấy Hoắc gia là nơi nguy hiểm, nhưng vừa nghĩ đến đây cô đã tự mắng mình ngu ngốc. Cho dù ở Hoắc gia không có tự do đi chăng nữa thì vẫn tốt hơn một mình khổ cực kiếm tiền nuôi con, cô đâu còn lựa chọn nào khác.

Hai người đến công viên giải trí đi dạo một phen, không biết rằng hình ảnh ấy đã bị chụp trộm.

Tiêu Linh có cảm giác thèm ăn kem nên đi về phía xe kem ở gần cổng vào, còn chưa mở miệng muốn mua, Hoắc Tư Thần đã đưa tay kéo cô lại.

"Cô không được ăn thứ này, nghĩ cho đứa bé."

"A?"

Ăn chân gà cay.

"Nghĩ cho đứa bé."

Tàu lượn? Chắc chắn không được. Ngựa gỗ?

"Nghĩ cho đứa bé."

"..."

Đu quay?

"Nghĩ cho…"

Tiêu Linh nổi giận: "Không chơi nữa. Tôi muốn về!"

Làm cái gì cũng không được, anh nghĩ anh đang chăm con nít ba tuổi ư? Tiêu Linh bị thái độ của anh ta chọc tức, bao nhiêu cảm xúc đều tan biến.

Hoắc Tư Thần thấy cô giận đỏ mặt thì phì cười: "Được rồi. Đi đu quay."

Thứ này tương đối an toàn, lại có anh ở bên cạnh thì không sợ xảy ra bất trắc.

"Thật?" Tiêu Linh nửa tin nửa ngờ nhìn anh.

"Ừ. Tôi cũng muốn cho con trai mình đi đu quay."

Nghe người nào đó nói, Tiêu Linh lén lút bĩu môi:

"Còn chưa biết là trai hay gái đâu."

Hoắc Tư Thần vô cùng thính, mặc dù cô nói rất nhỏ anh vẫn nghe được mà nhăn mày:

“Tốt nhất cô nên sinh con trai, nhắc nhở một chút, tôi không thích con gái.”

Người đàn ông này chẳng có chút tâm nào, trai hay gái thì cũng là con của anh ta kia mà? Tiêu Linh tức giận lại không dám nói, cúi đầu đi về phía trước.

Đang lúc này, trong đám người xếp hàng đột nhiên nảy sinh xung đột. Có người chen ngang hàng nên hai nhóm người bắt đầu xô đẩy nhau.

“Mày không có giáo dục à? Sao lại chen hàng người khác?”

“Mày chửi ai đấy? Tao thích thì chen, làm sao?” Một người đàn ông cãi lại.

Tiêu Linh đứng cách họ mấy bước chân vội lui về sau, cô sợ họ đánh nhau sẽ vô tình bị dính vào. Nào ngờ cô đã biết điều như vậy rồi mà vẫn không tránh nổi. Hai tên đàn ông đột nhiên xông tới đánh nhau, điên cuồng đẩy đối phương. Sau đó, Tiêu Linh nhìn một đám người bâu vào xâu xé nhau mà hoảng sợ.

Cô đang mang thai, nhưng không phải ai cũng quan tâm đến cô. Họ xông thẳng về phía cô, một tên đàn ông cắm đầu lao tới bên này làm sắc mặt cô xanh mét, vội vàng đưa tay ôm bụng mình mà né sang bên cạnh.

Không kịp rồi! Người đó sẽ đυ.ng trúng cô mất!

“Tránh ra!” Giọng của Hoắc Tư Thần đột nhiên vang lên, anh lạnh lùng dùng một tay túm cổ người đàn ông kia, trong khoảnh khắc nguy cấp ấy đã kịp thời chặn hắn ta lại.

Tiêu Linh không nghĩ tới anh sẽ ra mặt giúp mình, có chút cảm động nhìn anh.

“Cút mẹ mày đi!” Tên đàn ông bị tóm hơi khó chịu, huơ tay định đánh anh.

“Coi chừng!” Tiêu Linh giật mình hét lên.

Trước mắt cô, Hoắc Tư Thần đột nhiên vung chân, động tác đơn giản nhanh gọn đem cái tên kia quật ngã trên đất.

Rầm.

Mọi người đều sợ hãi quay đầu nhìn về phía hai người họ. Tiêu Linh cũng không ngoại lệ. Cô đưa tay che miệng, tim đập như điên. Hoắc Tư Thần phản ứng quá nhanh, giống như là phản xạ có điều kiện vậy.

“Muốn chết?” Hoắc Tư Thần lạnh lùng nhìn cái tên đang bị mình bóp cổ.

Đám bạn xung quanh đều sững sờ dừng cãi vã, chỉ thấy khuôn mặt tên nằm dưới đất ngày càng trắng, ú ớ nói không ra hơi.

Tiêu Linh là người đầu tiên phản ứng lại, vội xông lên kéo kéo áo Hoắc Tư Thần:

“T-tôi không sao, anh mau thả anh ta ra đi, anh ta sắp không thở được rồi.”

Hoắc Tư Thần liếc cô một cái, thu tay về rồi nói:

“Tôi ra tay vì hắn ta tấn công tôi, cô đừng tưởng bở.”

Anh nói xong rút khăn giấy trong người ra lau tay, vứt xuống bên cạnh tên đàn ông kia và ra lệnh:

“Nhặt lên rồi cút.”

“Khụ khụ khụ…” Tên kia lồm cồm bò dậy, ôm ngực ho mấy tiếng rồi mới nhặt miếng giấy trên đất lên, run cầm cập đi về phía đồng bạn của mình.

Tiêu Linh đột nhiên ý thức được một điều, Hoắc Tư Thần mắc bệnh sạch sẽ!