Chương 22: Thân Mật

Đây là lần thứ hai bọn họ tiếp xúc thân mật ở trong phòng làm việc, Tiêu Linh tự hỏi không biết Hoắc Tư Thần có sở thích vụиɠ ŧяộʍ hay không? Vì sao mỗi lần ở nơi này anh đều “tấn công” cô?

Nhìn hai gò má đỏ ửng của Tiêu Linh, Hoắc Tư Thần thích thú đưa tay luồn vào trong áo của cô, động tác ấy lập tức khiến cơ cứng đờ người.

“Anh làm gì đó?” Tiêu Linh giữ chặt cái tay hư hỏng kia của anh.

“Làm việc.”

“Nghiêm túc một chút! Tôi không thể… Ưm…”

Tiêu Linh còn muốn phản kháng nhưng đã bị anh ôm chặt lấy rồi dùng môi ngăn lại. Hai cánh môi khẽ chạm vào nhau, trái tim cô đập như muốn nổ tung trong l*иg ngực. Anh dùng tay trượt ra sau lưng cô, thuần thục chạm vào phần móc của áo ngực, hai ngón tay điêu luyện kéo một cái, cô liền có cảm giác móc áo của mình đã bị cởi ra! Cái kỹ thuật gì đây?

Đang lúc Tiêu Linh ngẩn người, Hoắc Tư Thần dùng tay nắm lấy ngực của cô, lòng bàn tay ấm nóng chạm vào da thịt khiến cô hé miệng kêu lên:

“Dừng…”

Lần thứ hai phản kháng không thành, đầu lưỡi Hoắc Tư Thần nhanh như chớp chen vào trong miệng cô, mùi hương của anh có tính xâm lược rất mạnh, hại cô không cách nào phản kháng. Tiêu Linh chưa từng có bạn trai, vậy nên kỹ thuật hôn của cô cực kỳ kém, chỉ có thể thở hổn hển để mặc đầu lưỡi bị anh cuốn lấy.

Đầu óc cô dần dần trở nên mơ màng, môi lưỡi bị anh trêu đùa, trước ngực lại có một bàn tay quái ác đang không ngừng xoa nắn, cô cảm giác cả người nóng quá. Đừng nói là cô bị anh làm cho động tình chứ!

“Ngoan lắm.”

Hoắc Tư Thần khẽ dừng lại, thủ thỉ một câu rồi cúi đầu xuống, đẩy áo ngực của cô lên, cách một lớp áo cắn lấy nụ hoa đang đứng thẳng.

Tiêu Linh xấu hổ đến mức cắn ngón tay, một dòng nước ấm từ giữa hai chân chảy xuống qυầи ɭóŧ làm cô càng thêm ngượng. Thật sự động tình rồi, trời ạ. Cô dùng sức đẩy đầu Hoắc Tư Thần ra, nhưng vừa mới động đậy, anh liền đưa tay xuống dưới váy của cô. Lúc này cơ thể cô vô cùng mẫn cảm, mỗi một động tác của anh đều có thể khiến cô run lên khe khẽ. Cô cắn môi, vội vàng kêu lên:

“Đừng, xin anh, cái thai mới hơn hai tháng mấy, không… không được đâu…”

Hơi thở ấm nóng của Hoắc Tư Thần dừng lại trước ngực cô, cách một lớp áo mỏng cũng cảm nhận được rõ ràng.

Đột nhiên, anh cầm lấy tay cô đặt vào giữa hai chân mình, nói:

“Phía dưới không được, còn có bên trên.”

Tiêu Linh nghe xong lời này liền ý thức được mình muốn trốn chỉ có một cách, nhưng trước giờ cô không có kinh nghiệm, làm sao bây giờ?

“Quỳ xuống.” Hoắc Tư Thần nói, sau đó để Tiêu Linh ngồi xuống trước mặt mình.

Tay cô run rẩy không biết phải đặt ở đâu, trong lúc ấy, anh đã tháo xong thắt lưng ném lên bàn, bộ tây trang trên người kết hợp với khuôn mặt nhiễm tìиɧ ɖu͙© khiến anh trở nên thật quyến rũ.

“Hé miệng.” Hoắc Tư Thần ra lệnh.

Tiêu Linh nhắm chặt mắt, sau đó làm theo lời anh. Trên môi có cảm giác nóng ấm, cô biết rằng thứ đó đang ở gần sát môi mình, tim lúc này đã đập nhanh hết mức.

Hoắc Tư Thần bóp cằm Tiêu Linh, đem hạ thân căng cứng đẩy vào trong miệng cô. Phản ứng đầu tiên của Tiêu Linh là siết chặt ống quần của anh, sợ đến mức run rẩy.

“Không sao, nghe lời tôi, hé miệng ra là được.”

Người đàn ông phát hiện ra cô không có kinh nghiệm nên rất ân cần, nhẹ giọng an ủi rồi kéo hết tóc của cô ra phía sau đầu, một tay giữ đầu cô, từ từ kéo cô lại gần.

Anh thở ra một hơi, trong miệng cô vừa ấm vừa ướt, cảm giác không tệ lắm.

Hoắc Tư Thần cũng mặc kệ Tiêu Linh có quen với việc này hay không, đứng trước người cô rồi ra sức di chuyển hông, đem hạ thân đẩy sâu vào trong cổ họng cô.

Bên môi Tiêu Linh tràn ra tiếng rên nho nhỏ, cô chợt mở to mắt nhìn lên. Lúc này, Hoắc Tư Thần cũng đang nhìn chằm chằm vào miệng cô, lửa dục cháy bừng bừng trên khuôn mặt của anh.

Tiêu Linh không thở nổi, vội vàng nắm chặt lấy thứ kia rồi lui về, nhưng bàn tay đang đặt sau đầu cô đã nhanh hơn mà dùng sức kéo cô tới trước. Hạ thân thô to một lần nữa trượt thẳng vào trong, đâm đến cổ họng cô.

Hoắc Tư Thần đâm liên tục nhiều lần, đến khi Tiêu Linh sắp thở không nổi nữa mới hơi rút ra một chút, cô lập tức vội vàng hô hấp.

“Không có kinh nghiệm? Nên làm nhiều một chút.”

Đáy mắt Hoắc Tư Thần hiện ra chút tà ác, đợi cô bình tĩnh hơn thì lại bắt đầu một vòng tiến công mới, ra ra vào vào, đến nỗi đầu lưỡi Tiêu Linh phải đưa lên chặn lấy hạ thân anh, nhưng lại khiến kɧoáı ©ảʍ trong anh dâng cao hơn. Cảm giác mềm mại trơn ướt ấy như khiến anh mất đi lý trí, chỉ còn lại bản năng nguyên thủ nhất.

Trong căn phòng không ngừng vang lên âm thanh nuốt nước bọt của Tiêu Linh, dưới sàn nhà đã bị thấm ướt một mảnh. Thứ này quá to, cô phải ngậm liên tục một thời gian dài nên miệng đã có cảm giác hơi căng đau, vậy mà Hoắc Tư Thần vẫn chưa có chút dấu hiệu nào sẽ xuất ra.

Tiêu Linh khổ sở chống đỡ, bị Hoắc Tư Thần giữ chặt tóc nên chỉ có thể cố gắng thả lỏng cho bớt đau. Qua một lúc lâu, anh đột nhiên tăng tốc lên, đâm vừa nhanh vừa mạnh, khiến cả cơ thể cô cũng lắc lư theo.

Hoắc Tư Thần thở dốc nắm chặt tóc người phụ nữ dưới thân, sau đó dùng sức đâm lút cán vào cổ họng cô. Chất dịch nóng ấm phun thẳng vào cổ họng Tiêu Linh, cô giãy dụa muốn thoát ra lại bị anh đè chặt.

Khó thở quá, tên khốn này! Tiêu Linh trợn mắt lên nhìn, ngay lúc ấy, người đàn ông kia rút hạ thân ra, mặt và môi cô ngay lập tức lãnh đủ một lượng lớn chất dịch từ thứ đó.

Cô ho khù khụ chống tay xuống sàn nhà, nước mắt đã thấm ướt gò má từ bao giờ.

Hoắc Tư Thần rút khăn giấy trên bàn làm việc xử lý đơn giản bản thân trước, sau đó mới ngồi xuống nhìn cô.

Hai bên vừa đối mắt, cô liền thấy tức giận. Anh ta thô bạo với cô như vậy, không sợ cô cắn chết anh ta à?

“Em rất có năng khiếu trong chuyện này.”

Hoắc Tư Thần nhếch lông mày, bộ tây trang trên người vẫn nguyên vẹn không chút nhăn nhúm. Anh bỗng nhiên đưa tay ra, cầm khăn giấy giúp cô lau sạch những thứ bẩn bẩn dính trên gò má, môi.

“Vào nhà vệ sinh xử lý một chút đi.” Anh nói, trong mắt toát ra sự thương tiếc.