Tần Mạc tóm được kẻ đó, đem y trói lại rồi vác về nhà của Hồng Thanh ném vào trong sân. Tuy hắn không biết nội tình bên trong của sự việc nhưng nghe hai cha con Hồng Thanh bị người khác xúc phạm như vậy hắn cũng rất tức giận. Người kể chuyện vừa bị ném xuống hắn liền lao tới vả liên tục vào mặt y cho đến khi hai bên má sưng tấy lên thì thôi.
Kẻ kia đột nhiên bị bắt rồi bị đánh, cả đường không nói được một câu nào cảm giác vừa sợ hãi, vừa uất ức. Hắn ôm hai má sưng vù mà khóc rưng rức. Tần Mạc lạnh lùng hỏi:
“Đừng có giở trò với ta! Nói, là ai cung cấp những tin đó cho ngươi? Kẻ nào sai khiến ngươi ở ngoài đường nói năng lung tung như thế hả?!”
“Tráng sĩ tha mạng! Có một người mắc hắc y đưa cho tiểu nhân năm mươi lượng bạc bảo tiểu nhân nói như thế. Còn nói… nói nếu làm tốt sẽ thưởng thêm.
Hồng Thanh đứng sau lưng Tần Mạc, nghe như thế cảm thấy rất khó hiểu. Hắn không có thù oán với người bên ngoài, lại biết nội tình rõ ràng như vậy thì chắc chắn là do người trong cung làm rồi. Nam nhân mặc hắc y thì tám chín phần là thị vệ. Nhưng trong cung hắn có thù hằn với ai đến mức người ta ra tay với hắn như vậy sao?
“Ngươi có biết tùy tiện nhục mạ người của hoàng tộc sẽ bị chém chết cả nhà không? Chỉ năm mươi lượng bạc mà đã mua được mạng của cả nhà ngươi rồi à? Rẻ quá vậy? Nếu ngươi muốn chết thế thì để ta gϊếŧ ngươi bây giờ luôn cho rồi.”
Kẻ kia hoảng hốt ôm lấy chân Tần Mạc mà gào khóc:
“Tráng sĩ! Xin tráng sĩ cứu mạng cả nhà tiểu nhân. Tiểu nhân bị tiền bạc che mờ mắt nên không biết là mình đã phạm phải tội lớn tày trời như vậy. Cầu xin tráng sĩ cứu giúp!”
“Ngươi cầu xin ta thì được lợi ích gì? Chính ngươi đã tự bán rẻ mạng sống của cả nhà ngươi cho hắn mà.”
“Tráng sĩ, là tiểu nhân ngu muội nên bị hắn lừa. Hắn nói những lời tiểu nhân nói không hẳn đều là sự thật, chỉ đơn giản là kể chuyện bát quái cho vui. Có bị bắt cũng chỉ bị phạt nhẹ thôi. Tiểu nhân không biết… không biết…”
“Sao ngươi ngu thế hả? Hắn ta nói vậy mà ngươi cũng tin. Là ngươi tự hại chết gia đình ngươi. Ai cũng không cứu được ngươi đâu.” Ảnh vệ của Tần Mạc tức giận nói.
Người kể chuyện bàng hoàng thần thờ nhìn Tần Mạc. Tần Mạc thở dài lắc đầu nói:
“Đưa hắn đi đi.”
“Vâng.”
Lập tức người kể chuyện oà khóc kêu lên:
“Tráng sĩ, xin hãy cứu tiểu nhân! Xin cứu gia đình tiểu nhân với! Tiểu nhân không muốn chết đâu. Tráng sĩ!”
Hồng Thanh nhìn kẻ kia bị thị vệ lạnh lùng lôi đi lo lắng hỏi Tần Mạc:
“Ngươi định làm gì hắn?”
“Những kẻ như hắn xong việc kiểu gì cũng sẽ bị đem đi thủ tiêu. Ta cho người đưa hắn và gia đình hắn đến một nơi nào đó thật xa và an toàn lánh nạn một thời gian.”
Hồng Thanh thở phào trong lòng. Tần Mạc quả nhiên là kiểu người bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại rất ấm áp.
“Cảm ơn. Ngươi chu đáo quá.”
“Ta là cứu hắn, không phải cứu ngươi. Ngươi cảm ơn cái gì?”
Hồng Thanh bật cười nhẹ, vỗ vai Tần Mạc.
“Ở nơi đây khá xa kinh thành mà đã thế này không biết ở kinh thành loạn như thế nào rồi. Ta sợ tin đồn như vậy đang loan ra ầm ầm. Hay chúng ta quay về kinh thành xem thử?”
“Ngươi cứ bình tĩnh. Nếu như ở kinh thành bây giờ cũng đang đồn ầm lên tin này thì ngươi có trở về cũng không thay đổi được gì. Điều quan trọng là bây giờ chúng ta phải xác định xem kẻ nào đã làm việc này và có mục đích gì. Từ đó mới có cách đối phó được.”
“Ta quả thật đoán không ra kẻ nào đã làm việc này.”
Hồng Thanh cố gắng nghĩ xem mình trước giờ đã đắc tội ai. Từ khi vào cung hắn đã gây mâu thuẫn với không ít người nhưng chưa từng có thù hằn với kẻ nào khiến y phải ra tay tàn độc như vậy.
“Nhìn thủ đoạn này thì tám chín phần là người trong cung rồi. Mục đích nếu chỉ muốn bêu xấu ngươi và con trai ngươi thì chỉ cần loan tin đồn này trong kinh thành là đủ rồi. Kinh thành đông như vậy, chẳng mấy chốc sẽ lan khắp nơi. Không nhất thiết phải cử người đến tận địa phương khác loan tin đồn thế này. Vội vàng như vậy trừ khi… kẻ đó còn có mục đích khác.”
Hồng Thanh ngẩn người. Mục đích lẽ nào là… tìm hắn?
“Trước mắt ngươi cứ ở yên trong nhà đi. Thời gian này ta sẽ ở đây cùng ngươi canh chừng xem thế nào. Việc ở kinh thành cứ giao cho Thẩm thừa tướng là được rồi.”
“Ừm. Ta hiểu rồi.”
Đúng như suy đoán của Tần Mạc, tin đồn rằng có thể Hồng phi là hồ ly tinh hoá hình và tiểu hoàng tử có thể là do Hồng phi sinh ở kinh thành cũng đang loan ra khắp nơi. Thẩm Minh Hiên mấy ngày liên tục ở bên ngoài thành để xử lý việc này. Khi Thẩm Minh Hiên báo lại chuyện này cho Tử Hằng biết hắn đã rất tức giận. Hắn lập tức cho hạ triều rồi lao thẳng đến Vĩnh Hoà cung tìm thái hậu.
Bản thân thái hậu lúc này khi biết trong kinh thành có tin đồn như thế thì vô cùng kinh ngạc. Bà đã lập tức cho gọi Hoà phi đến cung hỏi chuyện.
“Ai gia hỏi ngươi, có phải ngươi cho người tung tin khắp nơi rằng Phương Hồng Thanh là hồ ly hoá người, còn nói hắn chính là người đã sinh ra Phi Diên không?”
Uyển Dư hốt hoảng lắc đầu.
“Mẫu hậu nói gì vậy? Sao con phải làm thế chứ?”
“Không ngươi thì ai? Ai gia chỉ nói chuyện Hồng Thanh sinh ra Phi Diên cho một mình ngươi.”
“Mẫu hậu, có thể là người nói chuyện này cho một mình con nhưng cũng đâu có nghĩa con là người duy nhất biết chuyện này đâu, đúng không?”
“Cái đó…”
Đúng lúc này thì có tiếng thái giám báo hoàng thượng đến bên ngoài cửa. Uyển Dư nắm lấy tay thái hậu vội vàng nói:
“Mẫu hậu đừng cho bệ hạ biết là con đang ở đây. Nếu không bệ hạ sẽ nghĩ hai mẹ con ta đang âm mưu gì đấy thì nguy.”
Sau đó nàng ta vội lủi vào phòng ngủ bên trong để trốn. Vừa lúc này thì Tử Hằng vào tới phòng trong. Gương mặt hắn đầy tức giận khiến thái hậu hơi hoảng.
“Mẫu hậu, người nói thật cho nhi thần biết. Chuyện nhi thần nói với người rằng Phi Diên là do Thanh nhi sinh, người có tiết lộ cho ai biết không?”
“Không. Dĩ nhiên là không rồi. Một chuyện nhạy cảm như vậy sao ta lại đi tiết lộ lung tung được chứ.” Thái hậu ngay lập tức phủ nhận. Lần trước vì chuyện của hai cha con đó mà Tử Hằng đã nổi giận với bà. Bây giờ nếu nó biết bà đi tiết lộ thông tin này với người khác sợ rằng sẽ giận bà thực sự và không tin bà nữa.
“Người nói thật sao? Không lỡ miệng nói với bất kì ai?”
“Không có. Sao con lại nghi ngờ ai gia? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Tử Hằng nhìn mẹ mình một chút rồi thở dài. Hắn ngồi xuống ghế, tay ôm trán. Hắn đang cảm thấy rất đau đầu.
“Con nghe báo lại bên ngoài cung đang loan lên tin đồn rằng Thanh nhi có thể sinh con, nói hắn là hồ ly tinh hoá hình nên mới làm được như vậy. Còn nói Phi Diên là do Thanh nhi sinh, là hồ ly nhỏ. Chuyện Thanh nhi chính là người sinh ra Phi Diên, nhi thần đã giấu kín bao lâu nay chưa từng xảy ra chuyện gì. Vậy mà sau khi nhi thần tiết lộ nó cho mẫu hậu thì liền…”
“Vậy là con nghi ngờ người tung tin đồn đó là ai gia? Tại sao con lại có nghi ngờ vô lý như vậy? Cho dù ai gia có ghét hay không thích Phương Hồng Thanh cũng sẽ không bao giờ bôi xấu hắn và Phi Diên trước bàn dân thiên hạ như vậy cả. Nói gì thì Phi Diên cũng là cháu ta, là con trai của con. Huống chi ta không hề ghét hai cha con họ.”
“Nhưng lần trước mẫu hậu đã nói với con là Diên nhi…”
“Đó là do ai gia lo lắng thôi. Con định chọn nó làm người kế vị. Ai gia lo lắng cho tương lai của Vạn Lịch chẳng lẽ không đúng sao?”
Tử Hằng suy nghĩ lại cảm thấy những gì mẹ mình nói rất có lý. Nhưng như vậy thì kẻ nào đã tung tin đồn đó ra ngoài? Những người biết thông tin Hồng Thanh là người đã sinh ra Phi Diên chỉ có những thuộc hạ tuyệt đối trung thành với hắn mới được biết. Bọn họ sẽ không bao giờ phản hắn. Lẽ nào trong lúc hắn nói chuyện đó với mẹ mình đã có ai đó nghe lén rồi tiết lộ cho người khác biết? Không đúng. Với khả năng của hắn và Lục Ly, nếu thực sự cho kẻ nghe lén cuộc nói chuyện thì hắn phải biết chứ.
Nếu hắn biết được kẻ nào gây chuyện này hắn sẽ băm vằm y thành trăm mảnh rồi ném cho chó ăn.
“Nhi thần xin lỗi vì đã đến làm phiền mẫu hậu. Nhi thần còn có việc, nhi thần về đây.”
“Đợi đã! Con không ở lại dùng bữa tối với ai gia sao?”
“Để lúc khác. Giờ nhi thần bận lắm.”
Nói rồi Tử Hằng nhanh chóng rời đi. Đến lúc này Uyển Dư mới từ trong phòng bước ra. Thái hậu quay lại nhìn Uyển Dư nghiêm mặt nói:
“Ai gia biết con không thích Phương Hồng Thanh, ai gia cũng vậy. Nhưng ai gia không chấp nhận việc bôi xấu hai cha con nó ra cho bàn dân thiên hạ biết, vậy chỉ làm xấu mặt hoàng tộc Châu thị mà thôi. Ai gia hi vọng con cũng hiểu điều đó. Nếu ai gia phát hiện con dám qua mặt ai gia làm chuyện này thì đừng trách ai gia vạch trần con với Hằng nhi.”
“Mẫu hậu, con biết rồi mà. Việc đó không phải do con làm.”
“Tốt nhất là nên như vậy. Hôm nay Hằng nhi không ở lại dùng bữa được. Con ở lại ăn với ai gia đi.”
“Vâng. Tạ ơn mẫu hậu.”
Bên ngoài thì nhún nhường lễ phép với thái hậu như thế nhưng bên trong Uyển Dư lại đang rủa thầm. Thái hậu ngoài miệng lúc nào cũng nói muốn loại bỏ Phương Hồng Thanh nhưng lại sợ con trai giận, rồi sợ bóng sợ gió, lo cái này lo cái kia. Nếu đã muốn loại bỏ ai không mạnh tay thì không thể được việc. Nếu bà ta đã không dám làm vậy để cô làm thay là được.