Chương 94: Thằng bé vẫn luôn có mẹ

Lệ Hân giật mình. Chuyện đó bà đã biết sớm muộn gì cũng bị Tử Hằng phát giác ra nhưng không ngờ là sớm như vậy. Bà vẫn mong có thể giấu được con trai cho đến lúc tìm được dược phương kia.

“Việc đó… con biết rồi à?”

“Nếu mẫu hậu hứng thú với dược phương đó như thế thì con có thể tìm nó giúp người. Việc gì người phải lén lút làm như thế?”

“Vì ai gia sợ con sẽ phản đối, cho nên mới… Con đâu có tin vào mấy thứ thuốc kiểu như trường sinh bất lão gì đó.”

“Đúng vậy. Con không tin. Dược phương đó thậm chí còn chưa từng có người thể nghiệm qua, hiệu quả có thật hay không còn không rõ. Mua cái thứ thuốc đó làm gì cho phí của?”

“Chưa có ai thử qua đâu có nghĩa là không có hiệu quả. Cho nên ai gia mới muốn tìm nó về rồi phối dược thử. Nếu có hiệu quả thì không cần phải nói, còn không thì cũng bổ cái khác. Dù gì cũng có lợi cả.”

“Cái đó thì nhi thần không dám chắc.”

Tử Hằng dĩ nhiên đã nghe qua cái tên Quỷ Đa Diện. Một kẻ chưa bao giờ lộ bộ mặt thật. Không chỉ hành tung xuất quỷ nhập thần, y thuật cao minh mà dùng độc cũng thuộc loại thượng thừa. Có điều không hiểu sao hắn cứ cảm thấy cái dược phương trường sinh gì đó của tên này không đáng tin lắm.

“Con nói gì vậy? Dược phương đó là do thần y viết ra đấy. Sao có thể có chuyện gì được.”

Tử Hằng thở dài xua tay:

“Rồi rồi. Mẫu hậu thích thì cứ tìm nó về mà thử nghiệm đi. Dù sao nhi thần cũng sẽ không thử.”

Lệ Hân liền tiến đến chỗ con trai và kéo ghế ngồi xuống bên cạnh hắn, nắm lấy bàn tay hắn và nở nụ cười.

“Sao con lại không thử? Ai gia kiếm nó về mục đích là muốn dành cho con mà. Ai gia đã có tuổi rồi, không còn sống được bao lâu nữa, cần thứ thuốc trường sinh đó làm gì. Nhưng con còn trẻ, là minh quân của Vạn Lịch. Chỉ cần con còn tại vị ai gia tin rằng Vạn Lịch sẽ mãi trường tồn. Ai gia muốn con được lưu danh thiên cổ.”

Tử Hằng nghe vậy liền bật cười.

“Muốn lưu danh thiên cổ cũng đâu cần phải trường sinh bất lão mới được. Nhi thần không cần thứ thuốc đó đâu. Mẫu hậu giữ cho mình dùng đì. Sức khỏe người không được tốt. Người uống nó cho dù không mang lại trường sinh nhưng có lẽ sẽ khiến cơ thể khỏe hơn một chút.”

“Hằng nhi à.”

“Được rồi. Hôm nay nhi thần đến đây mục đích chính không phải là muốn hỏi cái này. Đây mới thực sự là việc con muốn hỏi.”

Tử Hằng lấy từ trong người ra một cuộn giấy đặt lên bàn rồi mở nó ra. Đó là bức vẽ Phi Diên trên nền giấy trắng. Lệ Hân vừa nhìn thấy nó mặt liền biến sắc. Gương mặt của Tử Hằng cũng không còn vui vẻ giống như ban nãy. Nhìn hắn có vẻ giống như đang tức giận.

“Mẫu hậu giải thích thế nào về chuyện này?”

“Ta… việc đó…”

“Mẫu hậu cho người vẽ hình của Diên nhi rồi đi khắp nơi tìm mẹ đẻ của thằng bé. Chuyện này sao mẫu hậu không nói với nhi thần? Mẫu hậu biết rõ nhi thần rất ghét việc này.”

Lệ Hân không ngờ chuyện đó cũng bị Tử Hằng phát hiện. Là ai đã nói cho nó biết?



“Ai gia chỉ muốn tìm mẹ đẻ cho chất tử của mình thôi mà. Cái đó có gì sai đâu.”

“Nhi thần đã nói rồi. Cô ta không cần thằng bé. Tìm cô ta làm cái gì?”

“Đó là do cô ta không biết thân phận thật của con thôi. Nếu cô ta biết con trai mình đã là hoàng tử thì nhất định sẽ nhận thằng bé thôi.”

“Một kẻ đã vứt bỏ con của mình thì dù có tìm lại được cũng không có ý nghĩa gì. Diên nhi không cần một người mẹ như thế.”

“Sao lại không cần? Đứa trẻ nào mà chẳng muốn có mẹ ở bên cạnh. Con có biết ở bên ngoài những đứa trẻ khác thường trêu chọc Diên nhi là đứa trẻ không có mẹ hay không?”

“Đứa nào dám nói nhi thần liền cắt lưỡi nó.”

Lệ Hân lắc đầu. Cứ nhắc đến vấn đề này là Tử Hằng lại nổi xung lên như muốn gϊếŧ người tới nơi. Không thể hiểu nổi.

“Con không thể cứ cố chấp như vậy được. Chuyện Phi Diên không có mẹ là chuyện mà ai cũng biết. Con có muốn cố gắng che đậy đến thế nào thì cũng không thể che lấp miệng đời được. Vậy thì tìm mẹ đẻ về cho thằng bé là xong. Con đã định đưa Phi Diên làm thái tử thì trước mắt vẫn nên đập tan những tin đồn không tốt xung quanh thằng bé đi.”

Từng khớp ngón tay nổi gân xanh. Tử Hằng siết chặt bàn tay khiến chén trà trên tay bị bóp nát vỡ tan ra thành nhiều mảnh. Ngón tay bị mảnh vỡ cứa vào chảy máu. Lệ Hân nhìn thấy mà hoảng hồn.

“Trời! Hằng nhi, con bị chảy máu rồi kìa. Sao con lại bất cẩn như thế?”

“Diên nhi không phải là đứa trẻ không có mẹ. Mẹ nó vẫn luôn ở bên cạnh.”

“Con nói gì?” Lệ Hân kinh ngạc.

“Diên nhi vẫn luôn có mẹ. Thanh nhi chính là người đã sinh ra thằng bé.”

“Gì?” Lệ Hân ngớ người, cảm giác như mình nghe nhầm.

“Đúng là vậy đấy. Không phải chuyện đùa đâu. Thanh nhi là người song tính. Tuy hắn là nam nhân nhưng có thể sinh con. Sáu năm trước con bị người ta hạ xuân dược rồi gặp phải Thanh nhi. Con đã cưỡng bức hắn khiến hắn mang thai. Nhưng con lại cứ đinh ninh người mà con cưỡng bức khi đó là nữ nhân mà bỏ lỡ hắn suốt năm năm. Trong năm năm Thanh nhi đã chịu đói, chịu khổ, chịu nhục nuôi nấng Phi Diên khôn lớn. Mãi một năm trước con mới biết chuyện này.”

“Chuyện này nghe quá vô lý, sợ sẽ làm ảnh hưởng không tốt đến Thanh nhi nên con chỉ tiết lộ cho rất ít người biết. Con đã định đợi cho đến khi Diên nhi đủ lớn sẽ công bố sự thật về thân thế của thằng bé để Diên nhi không còn bị nói là không có mẹ, cũng có thể danh chính ngôn thuận đưa Thanh nhi lên làm hoàng hậu.”

Gương mặt Lệ Hân tối sầm lại. Tử Hằng còn tính đưa tên nam nhân đó lên làm hoàng hậu. Đưa một nam nhân lên làm mẫu nghi thiên hạ. Đúng là chuyện nực cười.

“Thế ra là vì một tai nạn không mong muốn mà con và Phương Hồng Thanh dính với nhau. Con cưới hắn là vì hắn mang thai đứa con trai của con?”

“Không có. Con yêu hắn thật sự. Mẫu hậu đừng nghĩ như kiểu Thanh nhi là người xấu như thế.”

“Không phải nó đã bỏ con đi theo một nam nhân khác hay sao? Bây giờ con còn bảo nó không xấu?”

“Mẫu hậu, chuyện đó… Chuyện của bọn con không thể nói rõ ràng được.”

“Ai gia thật không hiểu đến lúc này con còn bênh nó cái gì. Nó bỏ trốn theo Tần Mạc rõ rành rành như thế. Nó cắm một cái sừng thật to trên đầu con như vậy con còn không chấp nhận? Giờ con vẫn còn giữ ý định muốn phong hậu cho nó nữa hả?”

“Mẫu hậu!” Tử Hằng đột nhiên lớn tiếng khiến Lệ Hân giật mình: “Chuyện của bọn con người không hiểu thì đừng nên nói nữa.”



“Được. Con không muốn ai gia nói chuyện đó thì ai gia nói chuyện khác. Phương Hồng Thanh là người song tính cũng đồng nghĩa với việc Phi Diên được sinh ra bởi một người không bình thường. Vậy thì liệu thằng bé lớn lên có được bình thường như những đứa trẻ khác không? Con đã từng xem thử trên người nó có dị tật gì hay không?”

Tử Hằng quay đầu nhìn qua. Cả người như bốc khói đen, đôi mắt sắc lạnh như hàng trăm mũi dao đang chực chĩa thẳng vào người mình. Lệ Hân bàng hoàng đứng chết trân.

“Đừng động vào thằng bé nữa! Người còn nói những lời xúc phạm đến nó đừng trách nhi thần ra tay với người.”

“Tử Hằng, con…”

“Nhi thần đã nói rồi đấy. Người muốn làm cái gì thì nói với nhi thần một tiếng. Đừng có lén lút làm cái gì sau lưng nhi thần.”

“Muộn rồi. Mẫu hậu nghỉ ngơi đi.”

Tử Hằng nói xong liền đứng dậy rời đi. Lệ Hân vẫn còn thẫn thờ ngồi ở ghế, phải đến khi Uyển Dư đến lay gọi thì mới hồi thần.

“Mẫu hậu! Mẫu hậu sao thế? Thần thϊếp gọi mãi mà không thấy người trả lời.”

“Ta… ta không sao.”

Lệ Hân ôm đầu. Tim bà vẫn đang đập mạnh thình thịch. Lần đầu tiên bà thấy con trai mình giận dữ đến vậy.

“Mẫu hậu, thần thϊếp nghe nói hoàng thượng vừa ở đây. Có chuyện gì sao người lại thất thần vậy?”

“Uyển Uyển, đại sự không ổn rồi.”

“Sao cơ ạ?”

Lệ Hân nắm lấy tay Uyển Dư gấp gáp nói:

“Hằng nhi nói Phương Hồng Thanh là người song tính. Phi Diên là do chính Hồng Thanh sinh ra. Hằng nhi thậm chí còn muốn đưa tên nam nhân đó lên làm hoàng hậu.”

Uyển Dư kinh ngạc kêu lên:

“Cái gì? Tên nam nhân đó làm phi tử đã là quá đáng rồi, còn muốn leo lên làm mẫu nghi thiên hạ. Đợi con y lên kế vị thì y thành thái hậu luôn hả? Sao không có liêm sỉ gì cả vậy?”

“Chính là như thế. Ta mất công đi tìm mẹ đẻ cho Phi Diên chính là vì không muốn Phương Hồng Thanh làm hoàng hậu. Vậy mà y lại chính là người sinh ra thằng bé. Thế thì ta còn ngăn kiều gì.”

Uyển Dư suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Mẫu hậu, chuyện này không ổn đâu. Phương Hồng Thanh là nam nhân nhưng lại sinh con được đã là không bình thường rồi. Thằng bé Phi Diên đó chắc gì nó sinh ra đã bình thường như những đứa trẻ khác. Có khi trên người nó có dị tật hay khiếm khuyết gì đó cũng nên.”

“Ta cũng đã nhắc Hằng nhi rồi nhưng ta vừa đặt vấn đề nó liền nổi khùng lên, xém nữa muốn gϊếŧ chết ta rồi. Con đừng nói lại việc này với nó.”

“Đó là do bệ hạ chỉ có Phi Diên là đứa con duy nhất. Nếu bệ hạ có những đứa con khác chắc chắn sẽ không ưu ái thằng bé như vậy đâu. Nó là nghiệt chủng. Vì tương lai của Vạn Lịch, không thể để bệ hạ đưa đứa trẻ đó lên làm thái tử được. Mẫu hậu, con có ý này người nghe xem được không.”