Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Sinh Con Cho Hoàng Đế

Chương 93: Có đáng không?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Việc Danh Thần bị bắt giam vào thủy ngục Tử Hằng cấm không ai được nói cho Phi Diên biết. Phi Diên thích Danh Thần như vậy, nếu biết chuyện không biết sẽ xảy ra phiền phức thế nào. Lam Hiên và Khúc Viễn sau khi biết Danh Thần bị bắt giam đã tự giác tới gặp Tử Hằng để nhận tội. Thái độ thành khẩn, sẵn sàng chấp nhận mọi hình phạt một cách rất tự nhiên của cả hai khiến Tử Hằng cảm thấy rất khó chịu.

“Tất cả các ngươi đối xử với trẫm như vậy không cảm thấy chút áy náy nào sao?”

Lam Hiên đáp:

“Bệ hạ, thần và Khúc Viễn đã không còn ở cái tuổi suy nghĩ bồng bột, hành động theo cảm tính nữa rồi. Chúng thần đã theo bên cạnh người bao nhiêu năm, lòng trung thành không cần nói ra ai ai cũng biết. Chúng thần làm việc này đều là vì bệ hạ.”

“Ngươi nói… là vì ta?”

“Bệ hạ, có những chuyện cần người phải đứng ở vị trí của đối phương để nhìn nhận sự việc. Chính vì bệ hạ không chịu hiểu nên chúng thần và Hồng phi mới phải dùng đến biện pháp này.”

Khúc Viễn dập đầu nói:

“Bệ hạ, Hồng phi yêu bệ hạ. Chúng thần cũng trung thành với bệ hạ. Thần khẩn cầu xin bệ hạ hãy dùng thời gian này suy ngẫm lại những gì mình đã làm. Đừng để sự việc đi quá xa.”

“Chúng thần tự biết bản thân có tội lớn. Chúng thần xin tự nguyện từ quan, vào Đại lý tự chịu tội.”

Nói xong cả Khúc Viễn và Lam Hiên đều dập đầu, tự tháo mũ quan rồi đứng dậy rời đi. Hành động nhanh, gọn, dứt khoát khiến Tử Hằng sửng sốt không biết phản ứng thế nào. Hắn còn chưa nói sẽ phạt hai người họ cái gì vậy mà cả hai đã tự quyết định luôn rồi. Nói gì thì hai người cũng là tiền bối theo dưới trướng hắn từ thời phụ hoàng còn tại vị, hắn không hề muốn phạt nặng. Hắn gọi hai người đến đây chỉ muốn dọa nạt, muốn hỏi tại sao cả hai lại đối xử với hắn như thế. Không ngờ…

Hắn nhìn qua Thẩm Minh Hiên đứng bên cạnh chỉ thấy y đang nhắm mắt dưỡng thần. Hắn cũng thần người. Chỉ vì chuyện bất hoà của hắn và Hồng Thanh mà khiến bao nhiêu trung thần của hắn lũ lượt rời đi. Như thế này… có đáng không?

“Bệ hạ.” Đường Sâm nói: “Thần tin A Viễn có lý do để làm chuyện này. Giống như Lam đại nhân đã nói lúc nãy. Y đã qua cái tuổi suy nghĩ không chín chắn hay hành động theo cảm tính rồi. Cho nên mong bệ hạ suy nghĩ lại những việc đã trải qua. Thần tin bệ hạ sẽ có quyết định đúng đắn.”

“Bệ hạ.” Lúc này Thẩm Minh Hiên mới lên tiếng: “Có một vài chuyện thần vừa điều tra được muốn báo lại với người.”

...***...

Phi tử trốn khỏi hoàng cung là một việc không tốt đẹp gì. Để tránh ảnh hưởng đến danh tiếng của hoàng thất nên ngay vào đêm xảy ra chuyện Thẩm Minh Hiên đã cho phong tỏa toàn bộ tin tức. Dù vậy một tin tức lớn như thế vẫn không tránh khỏi bị lọt ra ngoài để một số người biết được.

Khi Phi Diên đến lớp, một thằng bé tám tuổi có bất hoà với Phi Diên từ trước (đúng hơn là vì Phi Diên chơi với Thanh Trúc nên có rất ít bạn) đã đến trước mặt thằng bé và nói:

“Châu Phi Diên, nghe nói cha ngươi bỏ ngươi ở lại rồi trốn đi hả?”

Phi Diên lườm mắt nhìn nó:

“Nói cái gì?”

Bình thường Phi Diên ở trong lớp luôn nói nói cười cười với Thanh Trúc, với những thành phần không thân thiết Phi Diên cũng chỉ làm lơ không thèm quan tâm hoặc cùng lắm là cãi nhau vài câu. Nhưng lần này ánh mắt của Phi Diên không chỉ có tức giận mà có cả căm ghét khiến thằng bé kia giật mình, trong lòng có chút hoảng sợ. Thằng bé kia liền cố gắng lấy lại bình tĩnh. Nó hơn Phi Diên hai tuổi, có gì mà phải run sợ. Cho dù Phi Diên có là hoàng tử thì trước giờ hoàng thượng cũng không bao giờ can thiệp vào mấy chuyện tranh cãi con nít này. Ngày thường nó đã không làm gì được Phi Diên vì toàn bị làm lơ. Để xem lần này Phi Diên có dám làm lơ nó nữa không.

“Đúng thế còn gì. Cái người mà ngươi suốt ngày quấn lấy gọi cha đó, hắn bỏ ngươi lại mà đi rồi chứ gì? Giống như mẹ đẻ của ngươi vậy. Ngươi vốn đâu có được ai yêu thương đâu.”



“Này, im đi! Nói cái gì đấy hả?” Thanh Trúc không nhịn được lên tiếng.

“Ai mà chẳng biết tiểu hoàng tử của chúng ta không có mẹ chứ. Còn chẳng biết có phải con đẻ của hoàng thượng thật không. Ngươi trở thành hoàng tử chẳng qua là nhờ Hồng phi được sủng ái thôi. Giờ Hồng phi bỏ đi rồi hoàng thượng sớm muộn cũng sẽ bỏ mặc ngươi thôi.”

“Tên khốn!”

Phi Diên vung tay đấm thẳng vào mặt thằng nhóc đó. Cú đấm rất mạnh khiến mũi thằng nhóc chảy máu. Thằng nhóc liền la ầm lên. Phi Diên vẫn chưa nguôi giận, còn muốn đánh tiếp liền bị Thanh Trúc ôm chặt người cản lại.

“Ngươi buông ta ra!”

“Phi Diên, đừng đánh nữa! Ngươi còn đánh nữa sẽ gây rắc rối cho hoàng thượng đấy.”

“Cha ta đã bị phụ hoàng bức đến bỏ đi rồi ta còn lo cho phụ hoàng làm cái gì. Nếu phụ hoàng ghét ta đuổi ta đi thì càng tốt.”

“Ngươi nói lung tung cái gì đấy? Mau dừng lại đi!”

Thanh Trúc rất ngạc nhiên. Bình thường những lúc như thế này luôn có Danh Thần xuất hiện giải quyết sự việc kịp thời. Tại sao hôm nay đến tận khi Phi Diên đánh nhau với người ta rồi mà Danh Thần cũng không thấy xuất hiện? Hay Danh Thần xảy ra chuyện gì rồi?

“Châu Phi Diên, ngươi dám đánh ta? Ngươi ỷ lại mình là hoàng tử rồi muốn làm gì thì làm phải không?”

“Ta ỷ lại mình là hoàng tử thì đã sao? Ta đánh vỡ mồm nhà ngươi.”

Phi Diên giãy giụa. Tuy Phi Diên thấp hơn Thanh Trúc một chút, tuổi cũng nhỏ hơn nhưng thường ngày lại thích đánh đấm, luyện võ nên cơ thể săn chắc và rất khỏe. Thanh Trúc không giữ nổi cậu nhóc. Phi Diên giãy giụa một lúc Thanh Trúc đã buộc phải buông tay. Biết không ngăn được Phi Diên, Thanh Trúc liền kêu lên:

“Ta sẽ đi tìm Danh Thần. Từ sáng đến giờ không thấy huynh ấy, sợ là đã xảy ra chuyện gì rồi.”

Đột nhiên nghe nhắc đến Danh Thần, Phi Diên đang ngồi trên người thằng nhóc kia bỗng nhiên khựng lại. Nó cũng đã để ý có điểm lạ, vốn định lát về sẽ đi tìm hiểu thử nhưng lại bị tên khốn kia chọc cho tức giận. Nghe Thanh Trúc nói thế nó ngay lập tức đứng dậy cùng Thanh Trúc đi tìm người. Thằng nhóc kia được một phen hoảng hồn. Phi Diên đi rồi, đám bạn của thằng nhóc liền chạy tới đỡ nó dậy.

“Huynh chọc vào thằng nhóc đó làm gì? Nó là đứa thù dai lắm đấy, không dễ bỏ qua mọi chuyện đâu.”

“Ai cần nó bỏ qua. Muốn đánh thì đánh, ta sợ chắc. Nó dám đánh, ta liền đi tố cáo với hoàng thượng. Hoàng thượng trước giờ công tư phân minh, chắc chắn sẽ phạt nó.”

“Đệ nghĩ chưa chắc đâu. Huynh mắng nó như thế nếu hoàng thượng biết được sợ là sẽ đánh huynh chứ không phải nó đâu.”

Thằng nhóc kia giật mình im bặt. Ngày xưa Thanh Trúc cứ nhìn thấy nó là né tránh, không dám nói năng gì. Từ lúc có Phi Diên bên cạnh Thanh Trúc cũng không xem nó ra gì. Nó tức Phi Diên từ lâu rồi. Thấy có cách có thể chọc tức được Phi Diên nó liền dùng luôn mà không suy nghĩ gì. Giờ lại cảm thấy hối hận rồi. Lỡ như Phi Diên mà mách với hoàng thượng những gì nó nói thì sợ rằng hoàng thượng chưa cần đυ.ng tới cha nó sẽ gϊếŧ nó trước.

“Vậy giờ phải làm sao? Coi chừng nó mách hoàng thượng thì nguy.”

“Chúng ta không đánh được thằng nhóc đó thì bắt Thanh Trúc đi. Chỉ cần Thanh Trúc khuyên thì Phi Diên sẽ nghe thôi.”



“Đúng đúng. Tìm cách bắt Thanh Trúc lại.”

...***...

Để tránh phiền phức hoàng thượng không cho phép bất kỳ ai nói cho Phi Diên biết Danh Thần bị giam vào thủy ngục. Cho nên Phi Diên đi hỏi khắp nơi cũng chỉ biết Danh Thần phạm tội nên bị bắt giam chứ không biết bị giam ở đâu. Nó đi hỏi phụ hoàng thì phụ hoàng bận rộn không tiếp nó.

“Ta đi hỏi thì nghe nói cả cha ta và Khúc thái y cũng đều bị giam cả rồi. Có vẻ như bệ hạ đã phát hiện ra bọn họ giúp Hồng phi bỏ trốn.”

Phi Diên nhìn vẻ mặt bình thản của Thanh Trúc mà ngạc nhiên hỏi:

“Cha ngươi bị bắt ngươi… không sao đấy chứ?”

“Không sao. Gây ra một chuyện như thế mà chưa bị bệ hạ chém chết đã là may mắn rồi. Phụ thân nói cha đã chuẩn bị trước tinh thần gánh chịu trừng phạt rồi. Có lo lắng cũng vô ích.”

Phi Diên kinh ngạc ngẩn người. Cái gia đình này kì lạ thật.

Tối hôm đó, tại Vĩnh Hoà cung, thái hậu đang một mình nói chuyện với thị vệ của mình trong phòng riêng.

“Đã lâu như vậy rồi vẫn không truy ra được tung tích gì. Các ngươi làm việc kiểu gì vậy? Một việc đơn giản như vậy còn làm không xong ta nuôi các ngươi còn có ích lợi gì?”

“Thái hậu nương nương, bọn thuộc hạ quả thật đã cố gắng hết sức nhưng hành tung của cô ta xuất quỷ nhập thần. Khắp giang hồ cũng không ai truy ra được tung tích của cô ta.”

“Vậy thì tìm Quỷ Đa Diện đi. Hắn là tác giả của dược phương kia. Tìm được hắn thì sẽ có được cách pha chế thuốc.”

“Bẩm nương nương, Quỷ Đa Diện biến mất trong giang hồ đã nhiều năm. Sợ rằng…”

“Vậy thì các ngươi không có cách nào à? Ta đã cho các ngươi thời gian mấy tháng mà một chút tin tức cũng không có. Một lũ vô dụng! Ta cho các ngươi thêm một tháng nữa. Nếu còn không tìm ra tung tích gì thì các ngươi biết hậu quả rồi đấy.”

“Vâng.”

Có tiếng động lạ nên ngoài cửa, Lệ Hân liền ra hiệu cho ảnh vệ rời đi. Ngay sau đó một lúc thì hoàng thượng bước vào. Lệ Hân kinh ngạc.

“Hằng nhi, sao con đến mà không báo một tiếng?”

“Nhi thần đến thăm mẫu hậu cũng phải báo sao? Mẫu hậu làm chuyện gì không muốn cho nhi thần biết à?”

Lệ Hân bật cười nói:

“Làm gì có chứ. Con đang trêu ai gia sao?”

“Vậy mẫu hậu trả lời nhi thần một việc.” Tử Hằng ngồi xuống chiếc ghế ở giữa phòng, rót trà ra chén rồi từ từ nói tiếp: “Tại sao mẫu hậu lại lấy danh nghĩa của nhi thần truy tìm dược phương trường sinh bất lão vậy?”
« Chương TrướcChương Tiếp »