Chương 92: Các ngươi dám phản ta

Tử Hằng ra lệnh cho quân bao vây toàn bộ cung điện, không cho phép bất cứ ai được rời khỏi hoàng cung. Hắn còn cho bắt tất cả những người có ý định rời khỏi cung đem đến trước mặt hắn. Hồng Thanh có thể thuận lợi rời đi trước mặt cấm vệ hoàng cung chắc chắn là đã được dịch dung. Cho nên hắn đem bắt hết tất cả về rồi tự mình kiểm tra xem kẻ nào giả dạng. Suốt cả một đêm Tử Hằng kiểm tra hơn một trăm người bị bắt về nhưng không phát hiện được kẻ nào khả nghi.

Hồng Thanh đã biến mất một đêm sợ rằng đã sớm chạy xa như lời của Liên Nhi nói. Hắn cho người bao vây tạm thời phong tỏa toàn thành ngay khi phát hiện ra Hồng Thanh bỏ trốn nên chắc y vẫn chưa ra khỏi được kinh thành. Nhưng nếu Hồng Thanh đã dịch dung để trốn thì dù hắn có bắt tất cả mọi người trong thành lại để kiểm tra cũng không khác gì đang mò kim đáy bể. Tử Hằng lúc này mới ngồi phịch xuống ghế bình tĩnh phân tích lại những sự việc đã trải qua.

Hồng Thanh thuận lợi một đường rời khỏi bữa tiệc rồi đi thẳng ra khỏi hoàng cung cho nên y mới có thể thoát khỏi vòng kiểm soát của hắn nhanh đến như vậy. Kế hoạch của y đã được lên một cách kỹ lưỡng và có rất nhiều người trợ giúp. Một nhóm người đều có địa vị nhất định và mỗi ngày đảm nhận một khâu. Những người đặc biệt mà chỉ có hắn cho phép mới được tiếp cận với Hồng Thanh.

Tử Hằng cuối cùng đã hiểu ra. Ngay dưới mắt hắn, những thuộc hạ mà hắn hết sức tin tưởng lại lừa hắn để đem phi tử của hắn đi trốn. Tử Hằng ngửa đầu cười như điên dại. Thanh nhi của hắn được lòng nhiều người thật đấy. Y muốn bỏ trốn lại có nhiều người nguyện ý giúp đỡ như vậy, thậm chí không tiếc phản lại hắn.

“Danh Thần! Ngươi ra đây cho trẫm!”

Danh Thần đang ở trên mái nhà, nghe có tiếng gọi liền ngay lập tức nhảy xuống.

“Bệ hạ cho gọi.”

“Ngươi đưa người đi bắt Lam Hiên và Khúc Viễn đến đây.”

Danh Thần ngẩng đầu nhìn Tử Hằng mà sửng sốt. Tử Hằng lạnh lùng nhìn y, hất hàm hỏi:

“Sao hả? Các ngươi đã dám đem Thanh nhi của trẫm đi trốn mà không nghĩ đến kết cục này sao?”

Danh Thần cúi đầu. Hắn không ngờ lại bị lộ sớm như vậy. Thật ra lúc đầu khi nghe về kế hoạch bỏ trốn Hồng Thanh đã không đồng ý vì biết một khi thực hiện sẽ liên lụy đến rất nhiều người. Nhưng Lam Hiên đã khuyên Hồng Thanh nên rời đi. Y có đi thì hoàng thượng mới chịu nhìn nhận lại sai lầm của bản thân. Còn những người như bọn hắn là thuộc hạ trung thành của hoàng thượng, hoàng thượng nhất định sẽ không phạt nặng họ. Khuyên nhủ một hồi lâu Hồng Thanh mới chấp nhận kế hoạch.

“Thuộc hạ đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhận trừng phạt của bệ hạ.”

Tử Hằng giận tím mặt. Danh Thần là người thân cận của hắn, biết rõ Hồng Thanh đối với hắn quan trọng đến thế nào vậy mà còn làm như thế. Quả nhiên tên này vẫn còn tơ tưởng đến Hồng Thanh của hắn. Một kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

“Đó là tất cả những gì ngươi muốn nói với trẫm?”

“Bệ hạ, người biết rõ tại sao Hồng phi lại muốn bỏ đi. Hồng phi đã không thể chịu đựng được nữa mới quyết định như vậy. Bệ hạ cho rằng một người yêu con như nương nương lại nhẫn tâm bỏ lại tiểu hoàng tử mà rời đi hay sao?”

“Chính các ngươi giúp hắn trốn đi còn hỏi ta? Hắn chỉ là nhất thời tức giận. Qua một thời gian nữa sẽ hết thôi. Ai khiến các ngươi lo chuyện bao đồng. Là các ngươi đã phá hoại gia đình của trẫm.”

“Bệ hạ, người rốt cuộc vẫn không nhận ra vấn đề của bản thân. Không phải Hồng phi chỉ là tức giận nhất thời. Mâu thuẫn của cả hai người đã lên đến mức khó có thể hoá giải được rồi. Chính vì thuộc hạ, Lam đại nhân và Khúc thái y không thể chịu được khi nhìn Hồng phi đau khổ cả về thể xác lẫn tinh thần nên mới đưa nương nương bỏ trốn.”

Tử Hằng nghiến răng:

“Các ngươi không chịu được khi nhìn hắn đau khổ nhưng lại nhẫn tâm nhìn trẫm đau đớn phải không? Thanh nhi là trái tim của trẫm, là cơ thể của trẫm, trẫm mất hắn có khác gì khoét đi máu thịt của trẫm. Trong lòng các ngươi trẫm không có một chút phân lượng nào phải không?”



“Bệ hạ, xin người đừng nói vậy!” Danh Thần dập đầu, nói: “Thuộc hạ theo người đã nhiều năm. Lòng trung thành của thuộc hạ có trời đất chứng giám. Chỉ cần bệ hạ cần, thuộc hạ cho dù có nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, hay hi sinh tính mạng này cũng tuyệt đối không chút do dự. Nhưng cũng chính vì trung thành với người nên thuộc hạ mới không thể chịu được khi nhìn bệ hạ và Hồng phi tranh cãi, càng không thể chịu được khi thấy người đối xử thô bạo với Hồng phi.”

Danh Thần dập đầu.

“Bệ hạ, cầu xin người suy nghĩ lại. Hãy nghĩ cho cảm nhận của Hồng phi. Hồng phi là bị bức quá nên mới chọn cách bỏ trốn.”

Tử Hằng nghe mà nổi trận lôi đình, vung chân đạp thẳng vào ngực Danh Thần. Danh Thần bị đạp cho ngã ngửa ra lại vội vàng ngồi dậy quỳ xuống, tay ôm lấy ngực ho sù sụ. Hắn yêu thương Hồng Thanh nhiều như vậy, dành cho y tất cả tình yêu của hắn, vậy mà lại nói là y bị hắn bức đến muốn bỏ trốn. Y bức hắn bao giờ? Chẳng qua… chẳng qua hắn chỉ quá tức giận nên mới ra tay hơi mạnh một chút. Hắn cũng thấy hối hận lắm. Chỉ vì như thế mà Thanh nhi muốn trốn khỏi hắn sao?

“Chuyện của ta và Thanh nhi không cần một kẻ như ngươi chỉ dạy. Lục Ly, nhốt hắn vào thủy ngục.”

“Bệ hạ!” Lục Ly kinh ngạc, hốt hoảng quỳ xuống cầu xin: “Bệ hạ, cầu xin bệ hạ tha tội cho Danh Thần. Hắn vẫn còn trẻ, suy nghĩ không thấu đáo. Thuộc hạ nhất định sẽ dạy dỗ lại hắn cẩn thận.”

“Không thấu đáo? Ta thấy hắn suy nghĩ rất cẩn thận đấy. Liên hợp với đám Lam Hiên bày ra cái kế hoạch bỏ trốn này không chút do dự, khiến ta phải nghiêm túc xem lại thuộc hạ của mình. Năm xưa mắt ta đúng là nhìn nhầm rồi.”

“Bệ hạ.”

“Lục huynh, không cần cậu xin cho ta. Tội Tạ gây ra ta sẽ tự mình gánh chịu.”

“Hắn nói rõ rồi đấy. Nhốt hắn vào. Hay ngươi cũng muốn bị nhốt chung vào đó luôn?”

Lục Ly cắn răng: “Thuộc hạ… tuân lệnh.”

“Cho người đi gọi Lam Hiên và Khúc Viễn đến đây. Tiện thể mời luôn Thẩm Minh Hiên và Đường Sâm đến cho bọn họ xem thê tử của mình đã làm ra chuyện hay ho gì.”

“Vâng.”

“Đợi đã!”

Tử Hằng tiến lại gần Danh Thần hỏi:

“Người đón Thanh nhi đi bên ngoài cung có phải Tần Mạc không?”

Danh Thần mím môi không đáp. Đến cả chuyện này hoàng thượng cũng đoán ra được luôn rồi. Thái độ im lặng của Danh Thần đã cho Tử Hằng một đáp án rõ ràng. Tử Hằng thực sự giận đến điên người. Hồng Thanh rời bỏ hắn rồi đi cùng Tần Mạc.

“Được lắm, Thanh nhi. Ngươi cuối cùng không phải cũng muốn bỏ trẫm để đi theo nam nhân khác sao?”

Tử Hằng cầm nghiên mực trên bàn ném thẳng vào chiếc bình phong phía sau Danh Thần làm nó đổ xuống đất, trên đó thủng một lỗ lớn, còn nghiên mực thì bị vỡ làm đôi . Nghiên mực bay sát mặt hắn tạo ra một vết xước nhỏ. Danh Thần sợ hãi không dám nhìn. Trong đầu hắn lúc này chỉ mong Tần Mạc đưa Hồng Thanh đi thật xa, đừng để hoàng thượng bắt được.

...***...



Xe ngựa của Tần Mạc đi liên tục trong đêm. Để không bị chú ý, Tần Mạc và Hồng Thanh cải trang thành một đôi phu thê. Thê tử do Hồng Thanh giả dạng đang mang thai sắp đến ngày sinh nên muốn về nhà mẹ sớm để nghỉ ngơi. Bọn họ vừa ra khỏi cổng thành thì cổng thành bị phong tỏa. Hồng Thanh nhìn mà thở phào một hơi nhưng cũng không khỏi cảm thấy lo lắng.

“Không ngờ bị Tử Hằng phát hiện ra nhanh như vậy. Nhưng nhóm người Lam đại nhân sẽ không sao chứ? Ta biết tính của Tử Hằng, sợ rằng y sẽ làm khó bọn họ.”

“Dù sao chúng ta cũng đã đi đến đây rồi, không thể quay đầu lại được nữa đâu. Thay vì lo lắng chuyện đó chúng ta nên cố gắng hoàn thành nốt kế hoạch còn lại đi. Nếu để bị biểu ca bắt lại thì mọi việc trở thành công cốc hết.”

“Ừm.”

Theo kế hoạch của cả nhóm, Tần Mạc sẽ đưa Hồng Thanh đi về phía Nam. Nơi đó Tần Mạc đã chuẩn bị sẵn cho Hồng Thanh một căn nhà nhỏ và một thân phận hoàn toàn mới. Tử Hằng dù có hút động toàn bộ nhân lực lật tung cả Vạn Lịch quốc muốn tìm được Hồng Thanh cũng phải mất một khoảng thời gian. Tin rằng khi đó suy nghĩ của y cũng phải thay đổi rồi.

“Thật ra có câu hỏi ta vẫn chưa có cơ hội để hỏi ngươi.”

Nhìn sắc mặt Tần Mạc đột nhiên trở nên nghiêm túc khiến Hồng Thanh ngạc nhiên.

“Ngươi cứ hỏi đi.”

“Mục đích lần này ngươi liều mạng bỏ trốn là vì muốn biểu ca phải thay đổi cách suy nghĩ của huynh ấy. Chỉ cần huynh ấy thay đổi ngươi nhất định sẽ trở về. Vậy ngươi định đợi bao lâu? Một năm? Hai năm hay ba năm đây? Ngươi sẽ tiếp tục đợi huynh ấy như vậy sao?”

Hồng Thanh hơi sửng sốt nhìn Tần Mạc một lúc rồi đáp:

“Ta chẳng việc gì phải vất vả như thế. Nếu hắn mãi không thay đổi thì có nghĩa là ta và hắn chỉ có duyên chứ không có phận. Không cần níu kéo nhau chi nữa.”

Tần Mạc nhìn Hồng Thanh, trong đầu suy nghĩ một hồi lâu mới hỏi tiếp:

“Vậy… nếu như ngươi quyết định không cần huynh ấy nữa liệu ngươi có ý định suy nghĩ đến người khác không?”

“Ngươi nói vậy là ý gì?”

“Ta…”

Tần Mạc rất muốn hỏi Hồng Thanh có nhận ra tình cảm của hắn không nhưng lại không mở lời được. Hồng Thanh vừa cãi nhau với biểu ca, hắn lại đi hỏi câu đó chắc chắn sẽ bị y ghét bỏ, rồi bỏ hắn đi luôn thì sao? Tần Mạc nghĩ một hồi vẫn là chọn im lặng.

“Không có gì. Ngươi nghỉ ngơi đi. Mai chúng ta sẽ xuất phát sớm.”

“Ừ.”

Hồng Thanh lo lắng nhìn về phía hoàng cung, hi vọng những người ở lại bình an vô sự.